Ân Tuấn thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi theo, Bạch Tử Đồng biết cô lo lắng, vội vàng hỏi.
Chung Lỗi tháo khẩu trang xuống, nhìn Thẩm Hạ Lan và Bạch Tử Đồng, thấp giọng nói: “Không thể nói rất thành công.”
“Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình lúc đó như đi vào trong hầm băng, cả người cứng đơ lại.
Sắc mặt của Bạch Tử Đồng cũng không tốt lắm.
Chung Lỗi thở dài một hơi: “Tụ huyết trong đầu đã giải quyết sạch sẽ, nhưng mà dây thần kinh bị tổn thương này tôi không làm được.”
“Cái gì gọi là không được? Sư huynh, anh không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này sao?”
Bạch Tử Đồng vội vàng hỏi.
Chung Lỗi có chút hổ thẹn nói: “Trước đó anh vẫn cho là mình là chuyên gia trên phương diện này, nhưng cái ví dụ Diệp Ân Tuấn này nói cho anh biết, anh vẫn là đánh giá mình quá cao. Nếu như chỉ là dây thần kinh tổn thương bình thường, anh tuyệt đối có thể làm tốt được, nhưng mà anh ấy không phải. Trong quá trình mổ của bọn anh, thần kinh của anh ấy sẽ sinh ra trạng thái tự bảo vệ. Nếu như bọn anh cưỡng chế phẫu thuật, có lẽ anh ấy sẽ trở thành người thực vật cả đời, hoặc là chết não. Anh không đảm đương nổi nguy hiểm này. Vẫn phải cần giải trừ thôi miên của anh ấy trước mới được, bởi vì loại thôi miên này ở trong đầu anh ấy, anh ấy đối với chuyện này sinh ra kháng cự trong lòng, theo bản năng có phản ứng bài xích, làm chúng ta không thể nào hạ thủ.”
Nghe Chung Lỗi nói như vậy, Thẩm Hạ Lan cả người đều mệt lả.
Cô vẫn là cho là Diệp Ân Tuấn sau khi phẫu thuật có thể tỉnh lại, bây giờ không ngờ kết quả lại như vậy.
Bạch Tử Đồng biết rõ tình cảm của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn hơn bất kỳ ai, cô ấy lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi Chung Lỗi: “Chẳng lẽ không có biện pháp khác giải trừ thôi miên sao? Anh cũng thấy đấy, Diệp Ân Tuấn bây giờ hôn mê bất tỉnh, muốn tiếp xúc thôi miên, có thể không quá thực tế.”
“Lúc trước anh ấy hôn mê là vị tụ huyết chèn ép lên não, bây giờ chúng ta đã lấy tụ huyết ra, theo bình thường mà nói có thể anh ta sẽ tỉnh lại thời gian ngắn. Cho nên hai người phải làm là nhanh chóng tìm được cái người có thể giải trừ thôi miên kia đến giúp đỡ, nói như vậy, chúng ta mới có hy vọng.”
“Tôi quay về tìm!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng ra hiệu nói.
Cô còn nhớ địa chỉ của đại sư thôi miên Trương Linh nói với mình, lúc ấy nhớ rất rõ, bây giờ đầu óc cũng có chút ấn tượng.
“Vậy thì không còn gì tốt hơn, nhưng mà phải nhanh.
Chung Lỗi nói xong, Thẩm Hạ Lan lập tức gật đầu.
Cô giao lại Diệp Ân Tuấn cho Bạch Tử Đồng, tự mình đặt chuyến bay gần nhất quay về Hải Thành.
Lúc quay lại Hải Thành, tâm trạng Thẩm Hạ Lan không cách nào hình dung.
Cô vừa yêu vừa hận nơi này, cuối cùng là vì bệnh tình của Diệp Ân Tuấn mà chiến thắng cảm giác sợ hãi trong lòng.
Thẩm Hạ Lan dựa theo địa chỉ lúc trước đi đến của nhà đại sư thôi miên.
Lúc cô ấn chuông cửa, bên trong có một cô gái xinh đẹp đi ra, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan cũng không quá thân thiện.
“Cô tìm ai?”
“Xin chào, tôi tìm bác sĩ Tống, Tống Học Văn, xin hỏi ông ấy có ở dây không?”
Thẩm Hạ Lan may mắn mình còn nhớ rõ tên người bác sĩ này.
Người phụ nữ nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không có.”
“Ông ấy đi đâu vậy?”
“Cô một người câm khoa tay múa chân trước mặt tôi cái gì? Tôi chỉ hiểu thủ ngữ đơn giản, mấy cái khoa tay múa chân của cô tôi cũng nhìn không hiểu. Tống Học Văn xuất ngoại tham gia nghiên cứu học thuật gì đó tồi, cũng sắp một tuần rồi. Nếu như cô muốn tìm ông ta, đợi ông ta về rồi nói sau, nghe nói phải một tháng nữa mới về.”
Người phụ nữ nói xong trực tiếp đóng cửa lại trước mặt Thẩm Hạ Lan Thẩm Hạ Lan có chút nóng nảy.
Một tháng nữa mới về?
Vậy làm sao bây giờ?
Nếu như bây giờ Diệp Ân Tuấn đã tỉnh, phải xử lý thế nào đây?
Thẩm Hạ Lan gấp muốn chết, lần nữa ấn chuông cửa, nhưng mà bây giờ không ai mở cửa cho cô nữa.
Cô không có cách nào đành phải đi tìm Tô Nam.
Lúc Tô Nam nghe nói người Thẩm Hạ Lan muốn tìm là Tống Học Văn, không khỏi ngây người một lúc.
“Hạ Lan, có một số việc, tôi phải nói với cô một chút, cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”
“Chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan có một cảm giác bất an mãnh liệt.
Tô Nam thật sự không muốn đả kích Thẩm Hạ Lan, nhưng mà anh ta cũng sợ chậm trễ Diệp Ân Tuấn trị liệu, cắn răng nói: “Tống Học Văn đã mất rồi.”
“Mất là có ý gì?”
Thẩm Hạ lan cảm thấy mình tự tìm cách có chút không đủ dùng.
Tô Nam biết một khi mình bắt đầu, phải nói hết thời.
Anh ta hít sâu một hơi, nói: “Chính là chết rồi, Tống Học Văn lúc tước rời khỏi Hải Thành xảy ra tai nạn trên không, chuyện này giới y học chúng tôi còn đang thổn thức vì mất đi môt vị đại sư thôi miên. Bây giờ thi thể của ông ấy vẫn đang còn ở trong phòng xác của bệnh viện.”
“Nhưng mà vừa rồi người nhà ông ấy nói Tống Học Văn đi tham gia nghiên cứu học thuật.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giống như sấm đánh giữa trời quang.
“Đó không phải là người nhà của ông ấy, là khách thuê nhà bọn họ. Tống Học Văn ở một mình, không có con cái, cả đời không kết hôn.”
Tô Nam nói xong lời này, Thẩm Hạ Lan hận không thể nhanh lên đánh cho người phụ nữ kia một trận.
Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, đã trở nên có chút kiên cường rồi, bằng không thì, nghe thấy tin Tống Học Văn tạ thế có lẽ cô phải choáng váng, nhưng mà bây giờ cô không thể choáng váng, cô phải nghĩ ra cách.
Làm sao bây giờ đây?
Tô Nam thấy Thẩm Hạ Lan không có cảm xúc quá kích liệt, lúc này mới nói: “Cô không có chuyện gì chứ?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.
Cô làm dấu tay nói: “Tống Học Văn đã chết rồi, bây giờ người có thể giải trừ thôi miên trên người Ân Tuấn, có lẽ chỉ còn có một người.
“Ai?”
“Trương Linh.”
Lúc trước tin tức này là Trương Linh nói với Thẩm Hạ Lan, nhưng mà bây giờ Tống Học Văn xảy ra chuyện, người cô có thể tìm lúc này chỉ có Trương Linh thôi.
Chỉ là nhắc đến Trương Linh, Thẩm Hạ Lan lại nghĩ đến lời Trương Linh nói với mình lúc trước.
Nhưng mà bây giờ không phải do cô lựa chọn.
Dù là Trương Mẫn hay là Diệp Ân Tuấn, đều hy vọng Trương Linh trợ giúp.
“Tôi đi đến nhà họ Phương xem.”
Thẩm Hạ Lan làm dấu tay nói với Tô Nam xong quay người rời đi.
“Nhà họ Phương? Cô đến nhà họ Phương làm gì? Có cần tôi tìm người đi với cô không?”
Tô Nam vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan đã khoát tay áo.
Chuyện của cô vẫn phải tự mình giải quyết.
Thẩm Hạ Lan thật sự rất nhớ bọn nhỏ, nhưng mà bây giờ cô lại không thể không rời khỏi Hải Thành, dù là chỉ cách Lịch Thành, cô cũng không thể quay về nhìn bọn nhỏ một cái.
Thời gian là sinh mệnh.
Thẩm Hạ Lan lại lần nữa ngựa không dừng vó chạy đến nhà họ Phương, lại không ngờ rằng trước cửa nhà họ Phương lại gặp một người đã lâu không gặp.
Đường Trình Siêu.
Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, Đường Trình Siêu cũng ngây người.
Anh ta rối rắm, vẫn là mở miệng trước.
“Gần đây có khỏe không?”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu, không nói gì nữa, trực tiến đi qua bên người Đường Trình Siêu.
Năm năm gian khó nhất Đường Trình Siêu đã từng trải qua với mình, nhưng mà thời khắc chật vật nhất cũng là Đường Trình Siêu mang lại.
Nhớ đến mọi thứ, Thẩm Hạ Lan lại đặt tất cả mọi thứ ở đáy lòng.
Đường Trình Siêu thấy Thẩm Hạ Lan không để ý đáp lại mình, ngược lại đi thẳng đến cửa nhà họ Phương, ấn vang chuông cửa nhà họ Phương, anh ta mạnh mẽ bước lên, một phát bắt được tay Thẩm Hạ Lan, kéo cô tránh qua một bên.
Thẩm Hạ Lan còn có chút không hiểu được có chuyện gì xảy ra, người bên trong đã mở cửa điện tử ra, nhìn thấy bên ngoài không có ai, có chút buồn bực nói: “Ai vậy? Không có việc gì sao ấn loạn chuông cửa.”
Nói xông, cô ta trực tiếp đóng cửa điện tử lại.
Thẩm Hạ Lan có chút nóng nảy, thế nhưng Đường Trình Siêu không buông tay.
Thẩm Hạ Lan có chút nóng giận dẫm lên chân anh ta một cái.
Đường Trình Siêu kêu lên đau đớn, lúc này mới thả lỏng Thẩm Hạ Lan ra.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nhìn Đường Trình Siêu, đã từng là bạn bè tốt nhất lại không thể quay về lúc trước được nữa rồi, điểm này làm cho cô có chút tiếc nuối, nhưng không hối hận.
Đường Trình Siêu thấy Thẩm Hạ Lan mặt lạnh, đứng thẳng người nói: “Em đừng đi vào.”
“Vì sao?”
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra gõ chữ hỏi Đường Trình Siêu.
Đường Trình Siêu thấy Thẩm Hạ Lan ngay cả nói cũng không muốn tự mình nói, không khỏi có chút đau khổ.
“Em bây giờ ngay cả nói cũng không muốn nói với nah sao? Hay là nói Diệp Ân Tuấn nhỏ mọn như vậy, thế mà không cho em nói chuyện với anh?”
Thẩm Hạ Lan biết Đường Trình Siêu hiểu lầm, nhưng mà cũng lười giải thích, lần nữa gõ ra: “Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi đi.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Đường Trình Siêu lại cầm lấy tay Thẩm Hạ Lan, sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn lại thì buông ra.
“Hạ Lan, anh biết em oán hận anh, nhưng mà bây giờ em thật sự không thể đi vào, nhà họ Phương xảy ra chuyện rồi.”
Lông mày Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này cô viết.
Đường Trình Siêu rất không được tự nhiên trao đổi với Thẩm Hạ Lan như vậy, nhưng lại không có cách nào, lần trước bởi vì Thẩm Hạ Lan, nhà họ Đường bị Diệp Ân Tuấn chỉnh đến ảnh hưởng rất nhiều nguyên khí, anh ta bây giờ có chút không vùng vẫy được rồi.
“Anh biết, em khẳng định không thích anh thân thiết dư thừa như bây giờ, nhưng mà anh thật sự vì tốt cho em, Hạ Lan, bây giờ nhà họ Phương không vào được. Anh biết anh nói như vậy em có thể cảm thấy anh có tâm tư riêng, nhưng mà anh sẽ không hại em, em nghe anh, qua một thời gian nữa rồi đến.”
“Tôi có việc gấp tìm Trương Linh, chính là diêm vương sống đến trị bệnh cho Phương Đình, những người khác tôi không quan tâm.”
Thẩm Hạ Lan viết.
Đường Trình Siêu ngây ra một lúc, giống như là có chút bất ngờ với câu trả lời của Thẩm Hạ Lan.
“Em đến tìm Trương Linh? Nhưng mà Trương Linh đã rời đi rồi mà.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.
Lần trước Trương ân nói với cô vẫn ở nhà họ Phương, sao bây giờ đã biến mất chứ?
Đường Trình Siêu thấy Thẩm Hạ Lan không tin mình, vội vàng nói: “Thật sự, lần trước sau khi Trương Linh rời đi cũng không quay về nữa.
“Người của nhà họ Phương cũng không tìm Trương Linh sao? Phương Đình đâu? Tôi muốn gặp Phương Đình.”
Thẩm Hạ Lan nói muốn vvafotrong, lại bị Đường Trình Siêu lần nữa ngăn cản.
“Hạ Lan, lời của anh nói sao em không nghe rõ chứ? Nhà họ Phương bây giờ không vào được.”
“Anh tránh ra.”
Thẩm Hạ Lan muốn đẩy Đường Trình Siêu ra, nhưng mà Đường Trình Siêu là hết sức cưỡng chế ngăn cô lại.
“Hạ Lan, anh sẽ không hại em, Phương Đình đã xảy ra chuyện! Cái Trương Linh gì đó, trị Phương Đình đến nửa sống nửa chết, cô ta chạy mất, nếu như bây giờ em đi vào nói muốn tìm Trương Linh, nhà họ Phương sẽ xé em, em biết không?”
Nghe Đường Trình Siêu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức ngây người.
Trương Linh trị Phương Đình nửa chết nửa sống sao?!
Sao có thể chứ?
Y thuật của Trương Linh là có, hơn nữa lần trước sau khi Trương Linh tìm mình cũng không phải như Đường Trình Siêu nói.
Hai người bọn họ rốt cuộc ai đang nói dối?
Thẩm Hạ Lan có chút không chịu nổi ròi.
Nhưng mà bây giờ vì Diệp Ân Tuấn, cô nhất định phải tìm được Trương Linh, mà Trương Linh từ kỳ nghỉ đã không thấy đâu, có thể biết được bước tiếp theo của Trương Linh, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể đi tìm Phương Đình.
Nghĩ đến đây, cô định đi vào lần nữa, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lọt vào trong tầm mắt của mình.