Thẩm Hạ Lan đứng ở ngoài cửa, vừa định mở cửa phòng, thì nhìn thấy Tống Dật Hiên đi ra.
Lần nữa đối mặt với Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên đột nhiên không biết phải thế nào mới tốt.
Thẩm Hạ Lan cũng có chút ngẩn ra, nhưng mà lại cười nói: “Tỉnh rồi? Trương Mẫn còn chưa tỉnh sao?”
“Vẫn chưa, em đến thăm cô ấy sao?”
Tống Dật Hiên hỏi xong mới phát hiện mình hỏi một vấn đề ngu ngốc.
Thẩm Hạ Lan không đến thăm Trương Mẫn, chẳng lẽ là đến thăm anh sao?
“Em đi vào đi, tôi ra ngoài rửa mặt.”
Tống Dật Hiên nói xong nghiêng người từ bên người Thẩm Hạ Lan đi ra.
Thẩm Hạ Lan gọi anh lại.
“Tống Dật Hiên.”
Bước chân anh dừng lại, nhưng không xoay người.
Thẩm hạ lan nhìn anh ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tống Dật Hiên, thấp giọng nói: “Dù là thế nào, em cũng hy vọng anh có thể hạnh phúc. Trương Mẫn là một cô gái tốt, nhưng nếu như anh cứ như vậy cưới cô ấy, dù là với cô ấy hay với anh, em đều sẽ cảm giác rất áy náy. Đợi sau khi kết thúc chuyện của Diệp Ân Tuấn, em sẽ đi cầu Trương Linh. Tin rằng chỉ cần Trương Linh ra mặt, em tin rằng cơ thể Trương Mẫn nhất định sẽ tốt hơn.”
Tống Dật Hiên hơi sững sờ, quay đầu tâm trạng phức tạp nhìn Thẩm Hạ Lan.
Anh ta phải nói thế nào đây?
Đứng dưới góc độ vị hôn phu tương lại của Trương Mẫn mà nói, thẩm hạ lan như vậy anh phải nói cảm ơn, nhưng mà đứng trên góc độ của Tống Dật Hiên, anh ta đột nhiên có chút khó chịu.
Thẩm Hạ Lan đến cùng là hy vọng mình và cô không có chút gút mắc nào mới tốt đúng không?
Thì ra mình vẫn luôn là vướng bận của Thẩm Hạ Lan.
Dừng một chút, anh ta nói: “Tôi thay Trương Mẫn cảm ơn em, nhưng em vẫn làm chăm sóc cho Diệp Ân Tuấn tốt trước. Trước kia tôi hy vọng anh ấy không tỉnh lại, bây giờ ngược lại tôi hy vọng anh ấy có thể tốt lên. Dù sao tôi cũng đã từng nghĩ có thể cho em hạnh phúc, bây giờ không cho được nữa. Hai người đã yêu nhau như vậy, vậy tôi chúc phúc hai người.”
“Buông tay cũng là một loại yêu, loại buông tay này em cũng sẽ luôn ghi nhớ trong lòng. Tống Dật Hiên, anh vĩnh viễn là anh em với tôi và Ân Tuấn. Chỉ cần anh có chuyện gì, tôi và Ân Tuấn cũng sẽ không chút nề hà. Đừng bởi vì chuyện này mà làm tình cảm của chúng ta xa lại. Anh cũng biết, tôi với Ân Tuấn đối với anh đều như nhau.”
“Anh hiểu.”
Tống Dật Hiên đôt nhiên cảm thấy ngực bị đè nèn khó chịu.
“Tôi đi vệ sinh trước, em giúp anh chăm sóc Trương Mẫn một chút.”
Nói xong, Tống Dật Hiên rời đi như chạy trốn.
Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của anh, cô biết mình có thể đã tổn thương Tống Dật Hiên thêm một lần nữa, cô chỉ hy vọng Trương Mẫn có thể chữa lành cho Tống Dật Hiên, có thể thật lòng nhìn thấy nụ cười của Tống Dật Hiên.
Cô thở dài một tiếng, đi vào phòng bệnh.
Trương Mẫn vẫn chưa tỉnh.
Thẩm Hạ Lan nhìn cô gái ngốc này, thật sự cảm thấy trời cao không tệ với mình.
Cô chỉ cảm thấy thái độ làm việc của Trương Mẫn rất tốt, công trạng trong công ty du lịch không tế, cho nên mới muốn dùng dùng người địa phương quản lý địa phương, đưa Trương Mẫn lên, không ngờ con người Trương Mẫn này lại chính trực, thẳng thắn như vậy.
Thẩm Hạ Lan biết, người con gái này đời này chắc chắc là bạn của mình.
Cô nhẹ nhàng vuốt tóc Trương Mẫn.
Trương Mẫn đôt nhiên mở mắt ra, lúc thấy là Thẩm Hạ Lan thì hơi sững sờ.
“Thẩm tổng, sao cô lại đến đây?”
“Đừng động, nhanh chóng nằm xuống, cô bây giờ là người bệnh, còn cho là mình vẫn sinh long hoạt hổ sao.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng ngăn cô ấy lại, dùng tay nói ra.
Trương Mẫn có chút xin lỗi gãi gãi đầu nói: “Tôi không sao, không phải vẫn tốt đây sao? Mấy đứa bé nông thôn chúng tôi đều chắc nịch, dưỡng mấy ngày là khỏe rồi.”
“Nói linh tinh, sao có thể không đau. Tất cả những gì cô làm với Tống Dật Hiên tôi đều nhìn thấy, cảm ơn cô, Trương Mẫn.”
“Không sao đâu.”
Trương Mẫn đột nhiên có chút không quen.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không sao, bọn họ đều bị cảnh sát mang đi, có lẽ cả đời này cũng không ra được.
Cô không nói với Trương Mẫn Tống Dật Hiên làm thế nào với Lưu Thi Văn, một cô gái sáng sủa như Trương Mẫn vậy, vẫn là không nên cho cô ấy biết nhiều thì tốt hơn.
“Vậy là được rồi. Nhưng mà hạng mục của chúng ta có thể phải kéo dài.”
“Không sao, tôi không gấp gáp, cô cứ từ từ mà làm. Khai thác thị trường mới cũng không phải dễ dàng như vậy, cô đừng nóng lòng. Huống chi ở đây không phải còn có Tống Dật Hiên sao?”
Thẩm Hạ Lan dùng tay nói.
Trương Mẫn căn môi dưới nói: “Có thể để tôi một mình hoàn thành hạng mục lần này hay không?”
“Vì sao? Tống Dật Hiên làm gì với cô sao?”
“Không có, chỉ là cảm thấy anh ta bây giờ đối với tôi tốt quá, tôi có chút không quen.”
Nghe thấy Trương Mẫn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.
“Cô đó, suy nghĩ nhiều quá.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Tống Dật Hiên vẫn chưa quay về, Thẩm Hạ Lan biết rõ là anh ta cố ý trốn tránh mình rồi.
Xem ra có lẽ cũng không xảy ra chuyện mình từ biệt với anh ta.
Cũng đúng, bây giờ khó chịu nhất là ly biệt.
Thẩm Hạ Lan lấy lại tinh thần, làm dấu nói với Trương Mẫn: “Tôi phải đi rồi. Trở về cùng với Chung Lỗi, Ân Tuấn còn ở bên kia chờ tôi, tôi không thể ngốc ở đây quá lâu. Thương thế của cô thuộc về tai nạn lao động, tất cả tiền đều là tôi trả, cô an tâm dưỡng bệnh là được rồi.
Về phần hạng mục mới, không vội vàng. Chờ cô hoàn toàn nhanh nhanh, tôi đón gió tẩy trần cho cô.”
“Vẫn là nên dưỡng tốt một chút, công việc bên kia của cô tôi sẽ tìm người thay, đừng lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan lại nói mấy câu với Trương Mẫn, lúc này mới đứng dậy tạm biệt rời đi.
Cho đến khi rời khỏi bệnh viên, cô cũng không nhìn thấy Tống Dật Hiên.
Cô cũng không biết là, chân trước cô vừa đi, Tống Dật Hiên chân sau đã vào phòng, anh ta đứng ở cửa sổ sát đất nhìn Thẩm Hạ Lan từng bước rời khỏi tầm mắt của mình, giống như từng bước một bước ra khỏi lòng anh ta, lòng anh ta đang rỉ máu, lại không thể nào cứu vãn.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra, Bạch Tử Đồng và Chung Lỗi đang ở trên xe đợi cô.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lên xe, Bạch Tử Đồng theo bản năng nhìn về phía phòng nào đấy ở bệnh viện, nhìn thấy một bóng người đứng đó, không khỏi thở dài một tiếng.
“Đi thôi.”
Bạch Tử Đồng cho Chung Lỗi lái xe, mình và Thẩm Hạ Lan ngồi ở đằng sau.
Thẩm Hạ Lan nhắm mắt lại.
Cô không phải không biết Tống Dật Hiên nhìn cô, ánh mắt như thế cô cũng không bỏ qua được, nhưng mà cô không thể quay đầu lại, cũng không muốn quay đầu lại.
Xe lái đi một thời gian ngắn, cuối cùng về đến bệnh viện của Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mới cách nhau mấy ngày mà thôi, đối với cô mà nói lại dài dằng dặc.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn vẫn đang ngủ sau, không khỏi có chút lo lắng.
“Bác sĩ Chung, anh nhìn xem, lúc nào có thể giải phẫu?”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột hỏi.
Chung Lỗi thấp giọng nói: “Tôi phải nghiên cứu thêm một chút với các bác sĩ.”
“Được.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan ngập tràn hy vọng.
Bạch Tử Đồng thấy cô căng thẳng như vậy, không khỏi kéo cô nói: “Đừng căng thẳng, đàn anh của tớ, hẳn là có biện pháp.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
Diệp Ân Tuấn bị bọn Chung Lỗi đẩy đến phòng phẫu thuật.
Thẩm Hạ Lan kích động, cũng lo lắng.
Cô nhìn thấy đèn phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng lên, trong vòng vô cùng bất an.
Bạch Tử Đồng nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Không sao, yên tâm đi, cùng lắm thì lại như tình huống bây giờ.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, phòng phẫu thuật không chút động tĩnh.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Hạ Lan vang lên.
Cô nhìn số điện thoại, là Hoắc Chấn Hiên.
Đối với người chú ba này, Thẩm Hạ Lan không biết nên nói gì cho phải, cũng không biết đối mặt thế nào.
Lúc trước rời khỏi Hải Thành, cô không muốn tìm nhà họ Hoắc giúp đỡ, hôm nay Hoắc Chấn Hiên tìm được số điện thoại của mình, cô lại không cách nào trả lời.
Thẩm Hạ Lan dập máy, sau đó nhắn tin cho Hoắc Chấn Hiên.
Một câu ngắn ngủn làm trong lòng Hoắc Chấn Hiên không có tư vị.
“Cháu ở đâu?”
“Bên ngoài, du lịch với Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan trả lời làm Hoắc Chấn Hiên thở dài một hơi.
“Tống Đình nói điện thoại của Diệp Ân Tuấn vẫn không gọi được, sợ xảy ra chuyện gì, cho nên chú mới gọi điện thoại đến hỏi một chút.”
“Không sao, điện thoại bị trộm, còn chưa kịp mua. Cháu sẽ nói với Tống Đình.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng trả lời.
Cô biết rõ cứ lừa gạt chuyện của Diệp Ân Tuấn không tốt lắm, nhưng mà bây giờ chỉ có thể gửi hy vọng lên người Chung Lỗi.
Chỉ mong Chung Lỗi có thể chữa khỏi cho Diệp Ân Tuấn, sau đó bọ họ cùng nhau trở về, nếu không thì chỉ cửa ải của mấy đứa nhỏ cô đã không qua nổi.
Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ đến Diệp Nghê Nghê.
Từ lúc mình xảy ra chuyện đến bây giờ, cô vẫn chưa từng gặp con gái của mình, cũng không biết quay lại nói chuyện với con gái thế nào.
Vô số đêm, cô cũng muốn gọi video cho Diệp Nghê Nghê, nhưng lại không dám.
Cô không có cách nào trả lời câu hỏi của Nghê Nghê, bất đắc dĩ này không biết lúc nào mới có thể biến mất.
Thẩm Hạ Lan phát hiện mình có chút thất thần, vội vàng phục hồi lại tinh thần nói: “Chú và chú nhỏ có khỏe không?”
“May mà cháu còn nhớ chú và chủ nhỏ của con. Chú nghĩ cháu còn không coi chúng ta như người nhà chứ.”
“Sao có thể? Cháu chỉ là không biết nên ở chung với mọi người thế nào. Dù sao bà nội cũng là vì cháu mới…”
“Đừng nói nữa, bà nội cháu là vì cháu có thể hạnh phúc, cho dù là cháu ở lại nhà họ Diệp, hay rời khỏi Diệp Ân Tuấn, chỉ cần chính cháu cảm thấy hạnh phúc, ý của bọn chú đều giống như bà nội, đều chúc phúc cháu. Hạ Lan, bên ngoài ngàn ngày đẹp, cũng không sánh bằng ở nhà. Có thời gian quay về họp mặt. Chú ba còn có rất nhiều lời chưa nói với cháu.”
Lời nói của Hoắc Chấn Hiên làm Thẩm Hạ Lan ấm áp trong lòng.
“Được quay lại cháu và Ân Tuấn cùng đến. Xin lỗi chú ba, cháu cho là mình có thể rời khỏi Ân Tuấn, rời khỏi nhà họ Diệp, nhưng mà bây giờ cháu mới phát hiện Diệp Ân Tuấn đối với cháu thật sự rất quan trọng, cháu không bỏ được. Thật xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi mọi người, chú đã nói rồi, chỉ cần cháu cảm thấy hạnh phúc, chúng ta thế nào cũng được, bà nội cháu cũng có thể mỉm cười nơi chín suối. Đừng nghĩ nhiều như vậy, thời gian cả đời này của cháu không dài, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất, có thể cùng người mình yêu đi đến già, cũng là một loại hạnh phúc.”