Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đánh khó phân thắng bại, vì hai người đều xem như là người có máu mặt ở Hải Thành, nên không ai dám tiến lên khuyên can, càng không dám báo cảnh sát.
Quản lý bị dọa cả người đổ mồ hôi lạnh.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ thật xảy ra chuyện gì thì câu lạc bộ này của chúng ta coi như…”
Nhân viên phục vụ bên cạnh nhìn sang bên này, thấp giọng nói: “Quản lý, hay là gọi điện thoại cho người nhà của hai người họ đi. Dù sao nếu cứ tiếp tục đánh hăng như thế này, tôi nhìn tư thế, cảm giác sắp chết người rồi.”
Quản lý nghe xong, lập tức vội vàng gật đầu.
“Đúng đúng đúng, nhanh, gọi điện thoại cho người nhà hai người họ.”
Nhân viên phục vụ vội vàng làm theo.
Phía Tống Dật Hiên, tất nhiên là gọi đến nhà ông cụ Tống, sau khi nghe điện, người giúp việc vội vàng báo cáo với ông cụ.
Mà phía Diệp Ân Tuấn, cũng không biết là ai biết số điện thoại của Thẩm Hạ Lan, đã gọi điện thoại thẳng cho cô.
Thẩm Hạ Lan còn đang nghỉ ngơi, khi nghe thấy điện thoại vang lên còn tưởng nhà họ Hoắc gọi tới, vừa định cúp máy, lại thấy là số máy lạ.
Cô hơi do dự, nhưng vẫn nghe.
“Alo, xin chào, xin hỏi là người nhà họ Diệp phải không?”
“Anh là ai?”
Vừa nhấc máy, đối phương đã hỏi có phải người nhà họ Diệp hay không, khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy khá sửng sốt.
Nhà họ Diệp người nhiều, đối phương muốn tìm ai?
Vừa nghe Thẩm Hạ Lan đáp lời, nhân viên phục vụ vội vàng thở dài một hơi nói: “Tôi là nhân viên phục vụ của Y Nhân Cư, cậu Diệp Ân Tuấn và cậu Tống Dật Hiên đang ở đây đánh nhau, chúng tôi không ngăn được, họ đang đánh rất kịch liệt, nhà các cô hãy đến xử lý một chút đi. Nếu chuyện bị truyền thông và cảnh sát biết được, ảnh hưởng không tốt lắm.”
Nghe xong, Thẩm Hạ Lan vội vàng ngồi dậy.
“Anh nói ai? Diệp Ân Tuấn ư? Anh không nhìn lầm chứ?”
“Chị Hai à, cậu Diệp Ân Tuấn là nhân vật cỡ nào chứ, tôi làm sao có thể nhìn lầm được? Nếu không phải vì đó là cậu Diệp, chúng tôi cũng không dám gọi điện quấy nhiễu nhà họ Diệp phải không?”
Nhân viên phục vụ thật sắp muốn khóc rồi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Tôi biết rồi, tôi tới ngay.”
Cô vội mặc áo đi giày, trong lòng lại thầm nghĩ lẩm bẩm.
Diệp Ân Tuấn không phải thằng nhóc thích gây sự, sao lại đánh nhau với Tống Dật Hiên trước mặt mọi người chứ?
Lần trước là vì chuyện của Lam Tử Thất, nhưng khi đó cũng phong tỏa toàn bộ câu lạc bộ, đóng kín cửa đánh người, lần này sao lại đột nhiên không quan tâm chứ?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Huống hồ không phải anh đang ngồi cùng bà cụ ở bên ngoài sao?
Sao lại đi chơi rồi, hay là có liên quan đến Tống Dật Hiên?
Từng khả năng bật ra trong đầu Thẩm Hạ Lan, khiến cô cảm thấy hơi đau đầu.
Cô nhanh chóng đi ra ngoài, xuống tầng, nhìn thấy bà cụ Diệp ngồi một mình ở đó, không khỏi hỏi một câu.
“Mẹ, Ân Tuấn đâu ạ?”
“À, nó nói con thích ăn xoài, nên ra ngoài mua hoa quả cho con rồi, có chuyện gì thế? Mới một lúc không gặp mà đã nhớ nó rồi à?”
Bà cụ Diệp tưởng Thẩm Hạ Lan tỉnh ngủ không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nên mới đến hỏi, không khỏi bao che cho con trai.
Nói đùa.
Đàn ông nhà họ Diệp trút giận cho phụ nữ của mình, chẳng lẽ lại còn phải nói cho phụ nữ hay sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không biết chuyện giữa bà cụ và Diệp Ân Tuấn, nghe thấy bà cụ nói như vậy thì càng sốt ruột.
“Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến, lát Nam Phương và Diệp Tranh trở về, mọi người cứ ăn trước, không cần chờ bọn con.”
Dứt lời, cô vội chạy ra khỏi cửa.
“Chuyện gì thế này? Chẳng nhẽ tên nhóc thối Diệp Ân Tuấn đến một người phụ nữ cũng không trừng trị được mà còn phải kinh động đến Hạ Lan sao?”
Bà cụ Diệp nhìn thím Hoàng bên cạnh, có chút không chắc chắn hỏi.
Thím Hoàng lắc đầu nói: “Bà chủ, tôi biết bà đau lòng mợ chủ, nhưng chuyện này phải do cậu chủ tự giải quyết. Bà đừng quản chuyện vợ chồng trẻ bọn chúng nữa. Tôi thấy, tình cảm giữa cậu chủ và mợ chủ rất tốt, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng không chia rẽ được hai người bọn họ. Ngược lại, cậu Hai cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, mà không hề sốt ruột về chuyện hôn nhân của mình, bà phải thúc giục cậu ấy.”
Nhắc đến Diệp Nam Phương, bà cụ Diệp không khỏi thở dài một cái.
“Bà tưởng tôi không sốt ruột sao? Nhưng mà Nam Phương rất cố chấp, từ sau khi Sở Anh Lạc mất, Tống Khinh Dao cũng không biết đi đâu, mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy rất bất an. Tống Khinh Dao không phải một kẻ ăn chay, huống hồ Diệp Tranh vẫn là cháu ngoại ruột của bà ta, Sở Anh Lạc chết rồi, bà ta có thể không đoái hoài đến con rể như Nam Phương sao? Trước kia nếu Nam Phương không xuất hiện, còn có thể nói nó đã chết, bây giờ Nam Phương cũng lộ diện rồi mà Tống Khinh Dao vẫn không có tin tức. Điều này không giống phong cách của bà ta. Bà hãy sắp xếp một số người đi theo Diệp Tranh, đừng để đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Thím Hoàng vội vàng phân phó.
Sau khi rời khỏi nhà tổ nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bắt xe đi Y Nhân Cư.
Vừa tới Y Nhân Cư, Thẩm Hạ Lan đã thấy rất nhiều người vây kín lớp trong lớp ngoài, quản lý và bảo vệ đang sơ tán mọi người.
Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy căng thẳng.
Ầm ĩ lớn như vậy sao có thể không kinh động truyền thông chứ?
Rốt cuộc, Diệp Ân Tuấn đang làm gì thế?
Thẩm Hạ Lan vội chen qua đám người, vọt vào.
“Ân Tuấn, đừng đánh nữa!”
Vừa liếc mắt, Thẩm Hạ Lan đã thấy Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên đang đánh nhau, hai người đánh loạn xạ, y hệt như trẻ con đánh nhau, ngươi một quyền ta một cước, dốc hết sức lực.
Hai người nổi tiếng của Hải Thành lại đang đánh nhau như trẻ con, không hề giữ chút hình tượng nào, rất nhiều người đang cầm điện thoại quay lại, Thẩm Hạ Lan không kịp nghĩ về việc có thể truyền lên mạng hay không.
Tống Dật Hiên và Diệp Ân Tuấn đều đánh đỏ cả mắt, căn bản nghe không thấy tiếng hét của Thẩm Hạ Lan, người chung quanh càng không dám bước lên, tiến lên sẽ bị đánh, ai có thể đi lên khuyên can chứ?
Mặc kệ là ai trong hai người bọn họ, đánh ai, người bên cạnh đều không gánh tội nổi.
Thẩm Hạ Lan thấy âm thanh của mình không thể khiến hai người dừng lại, vội vàng tiến lên.
“Đừng đánh nữa! Hai người đều là trẻ con sao, không sợ bị người ta chê cười à?”
Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên vọt vào.
Diệp Ân Tuấn bị bất ngờ, không kịp thu quả đấm lại, mắt thấy nắm đấm sắp đánh về phía Thẩm Hạ Lan, một tay anh đẩy đầu Thẩm Hạ Lan sang bên cạnh.
Ngay lúc này, nắm đấm của Tống Dật Hiên lao đến, đánh thẳng vào hốc mắt Diệp Ân Tuấn “Bốp” một tiếng.
Diệp Ân Tuấn hơi lảo đảo một chút, chân cố tình lui về sau một bước.
Thẩm Hạ Lan vừa đứng vững gót chân, đã thấy Diệp Ân Tuấn bị Tống Dật Hiên đánh, sự tức giận bao che khuyết điểm dần dần dâng lên.
Cô cũng không quan tâm hiện có ai hay không, có ảnh hưởng xấu gì hay không, tức giận đến mức lật bàn tay xòe ra tát thẳng một cái về phía Tống Dật Hiên.
“Anh bình tĩnh một chút cho tôi!”
Thẩm Hạ Lan tát rất vang dội, đánh cho Tống Dật Hiên hồ đồ, càng khiến người chung quanh hồ đồ.
Cũng tận đến lúc này, Tống Dật Hiên mới phát hiện người trước mắt lại là Thẩm Hạ Lan.
Từ sau chuyện của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan không tiếp điện thoại của anh nữa, không gặp anh, không để ý tới anh, bây giờ cô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Tống Dật Hiên có cảm giác đang nằm mơ.
“Hạ Lan? Là em sao, Thật là em sao?”
Anh như kẻ điên bắt lấy tay Thẩm Hạ Lan.
“Cậu buông ra cho tôi!”
Diệp Ân Tuấn thấy vậy, tiếp tục nổi giận.
Anh một tay hất tay Tống Dật Hiên ra. Mắt thấy hai người lại sắp gây sự, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng nhức đầu.
“Đủ rồi! Nếu hai người các anh còn đánh nữa thì hãy cút về nhà mình mà đánh. Nơi này là nơi nào? Trên đường cái à, hai người còn biết xấu hổ hay không? Nhà họ Diệp và nhà họ Tống còn cần thể diện hay không?”
Thẩm Hạ Lan tức đến mức ngực có chút đau.
Cô thực nghĩ mãi cũng không hiểu, Tống Dật Hiên càn quấy thì cũng thôi đi, sao ngay cả Diệp Ân Tuấn luôn trầm ổn cũng ngây thơ như vậy chứ?
Đánh nhau?
Anh bao nhiêu tuổi rồi?
Nếu thật muốn đánh nhau, hà tất ở chỗ này mất mặt xấu hổ chứ?
Thấy Thẩm Hạ Lan thật sự tức giận, lúc này Diệp Ân Tuấn mới thu cơn giận của mình lại, đột nhiên quay đầu, mới phát hiện mình và Tống Dật Hiên, thậm chí Thẩm Hạ Lan đều thành tiêu điểm.
Anh khẽ nhíu mày, lạnh lùng nhìn quanh một lượt nói: “Bất kể là ai, đã quay cái gì, đã phát cái gì, tốt nhất là hãy thu lại, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Ở Hải Thành, có ai mà không biết thủ đoạn của Diệp Ân Tuấn chứ?
Thấy anh như vậy, người xem náo nhiệt xung quanh lập tức giải tán.
Tống Dật Hiên sờ gương mặt bị Diệp Ân Tuấn đánh đau của mình, có chút tủi thân nói: “Là anh ta tới đây tìm anh gây phiền phức trước, anh cũng không biết tại sao, vừa dến đã đánh anh, nên thế nào anh cũng phải tự vệ phản kích chứ.”
Tống Dật Hiên quả thật bị Diệp Ân Tuấn đánh rất thảm, khuôn mặt hầu như đều bị thương. Trái lại, mặc dù Diệp Ân Tuấn cũng bị thương, nhưng nói thật vẫn tốt hơn Tống Dật Hiên nhiều.
Anh vốn tưởng Thẩm Hạ Lan sẽ đau lòng vì mình một chút, nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ nhìn anh một cái rồi quay mặt đi, nhìn gương mặt bị thương của Diệp Ân Tuấn, vừa đau lòng vừa tức giận nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Con cũng gần năm tuổi, sao còn xúc động như thế? Chẳng lẽ anh bị chó cắn một cái thì phải cắn lại chó một cái sao?”
Lời nói này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, mà khóe miệng Tống Dật Hiên co lại.
Đây là Thẩm Hạ Lan trực tiếp chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói anh là chó nha.
Đến cùng anh đã làm sai điều gì?
“Hạ Lan, cho dù anh có phạm tội tử hình, thì trước khi thi hành án cũng phải cho anh một cơ hội giải thích chứ? Anh biết chuyện của Lam Tử Thất là anh làm không tốt, nhưng chuyện này là có nguyên nhân, em nghe anh giải thích được hay không?”
Dứt lời, Tống Dật Hiên muốn tiến lên kéo tay Thẩm Hạ Lan.
Diệp Ân Tuấn hiện hết sức mẫn cảm với Tống Dật Hiên, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy anh ta muốn ra tay với Thẩm Hạ Lan, trong đầu Diệp Ân Tuấn sẽ suy nghĩ lung tung, sau đó sẽ không thể kìm nén tức giận.
“Nếu cậu dám chạm vào cô ấy, cậu có tin tôi chặt móng vuốt của cậu hay không?”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng, không hề có vẻ đang nói đùa.
Trước kia, Thẩm Hạ Lan biết mình và Tống Dật Hiên khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy không thoải mái, nhưng cũng không kịch liệt như hôm nay.
Có lẽ vì Tống Dật Hiên làm ra chuyện không bằng cầm thú với Lam Tử Thất, khiến Diệp Ân Tuấn tương đối kiêng kị.
Thẩm Hạ Lan cũng chỉ có thể nghĩ đến lý do đó, mà vừa nghĩ tới, cô càng tức giận Tống Dật Hiên.
“Cậu Tống, mặc kệ anh muốn giải thích cái gì, tôi cảm thấy đối tượng anh nên giải thích đều không phải là tôi, mà là Lam Tử Thất không phải sao? Anh đã gây ra tổn thương lớn với cô ấy, thế mà bây giờ ngay cả lời xin lỗi cũng không có, còn muốn ở trước mặt tôi giải thích cái gì? Hôm nay mặc kệ tại sao Ân Tuấn đánh anh, anh cũng là đáng đời.”
Dứt lời, cô quay người kéo Diệp Ân Tuấn rời đi, thế nhưng Tống Dật Hiên lại lập tức bắt lấy tay cô.
Mà động tác này của anh ta lần nữa chọc giận Diệp Ân Tuấn.