Dư Khinh Hồng bỗng ôm lấy cơ thể mình, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc họ nhắm vào mình hay nhắm vào nhà họ Hoắc? Mình phải gọi bà nội ngay! Nói mình xảy ra chuyện rồi!”
Dư Khinh Hồng lấy điện thoại ra hoảng loạn lẩm bẩm.
Nhưng cô ta chưa kịp nói xong, xe phía sau vượt lên, chặn xe cô ta vào lề đường.
Dù gì tài xế cũng là người nhà họ Hoắc, đã từng chứng kiến cảnh tượng này rồi, nên giờ chỉ khẽ nhíu mày, mở cửa xe ra nói: “Anh bạn, có phải cậu tìm nhầm người rồi đúng không? Tôi là người nhà họ Hoắc.”
Người này là do Diệp Ân Tuấn tìm ở trên đường, tất nhiên sẽ biết tài xế nhà họ Hoắc, nên chỉ lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chúng tôi không có ân oán gì với nhà họ Hoắc, nhưng người phụ nữ trên xe đã đắc tội với người khác, chúng tôi chỉ nhận việc làm việc cho người đó, nên hy vọng anh trai đừng nhúng tay vào chuyện này.”
Dư Khinh Hồng vừa nghe bọn họ nhắc đến mình thì sợ đến mức mở cửa định bỏ chạy, nhưng bị một người trong đó túm tóc lại.
“Á! Anh thả tôi ra! Thả tôi ra! Cứu tôi với! Giữa ban ngày ban mặc, các anh xem thường pháp luật đúng không? Tôi nói cho các anh biết, tôi là con gái nuôi nhà họ Hoắc, thì cũng xem như là người nhà của họ, nếu các anh động vào tôi, bọn họ sẽ không tha cho các anh đâu!”
Dư Khinh Hồng hét lên.
Diệp Ân Tuấn và Tống Đình đang ngồi trong xe ở gần đó, ánh mắt đều lộ ra vẻ khinh thường.
“Giờ cô ta còn chưa là gì, đã lấy danh nghĩa nhà họ Hoắc để lừa gạt rồi, Dư Khinh Hồng này thật sự khiến người khác phải chán ghét.”
Mặc dù Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
“Tôi vốn định ném thẳng cô ta xuống biển, nhưng giờ thì khoan đã, chúng ta cứ tìm nơi nào đó hoang vu hẻo lánh, để cô ta nhịn đói mấy ngày trước rồi tính tiếp.”
Nghe Diệp Ân Tuấn căn dặn như thế, Tống Đình liền thông báo cho mấy người kia.
Dư Khinh Hồng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của đối phương, thì định nhân cơ hội chạy trốn, nhưng tiếc là cô đâu thể chống chọi lại mấy người này?
Tài xế cũng định phản kháng, nhưng bị bọn họ đánh bất tỉnh ngay.
Dư Khinh Hồng bị nhét vào trong xe, rồi chở thẳng đi.
Làm xong mấy chuyện này, Diệp Ân Tuấn mới duỗi tay ra nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi, có lẽ Hạ Lan nhà tôi sắp dậy rồi.”
Tống Đình nhìn dáng vẻ này của anh, vẻ mặt hơi buồn bã.
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn anh ta rồi hỏi: “Cậu vẫn chưa cho Lam Tử Thất ra ngoài à?”
“Ừm.”
Tống Đình cảm thấy mình thật vô dụng.
“Bên nhà họ Tống nói thế nào?”
Diệp Ân Tuấn vốn định không quan tâm đến chuyện nhà họ Tống, nhưng giờ Tống Đình vẫn chưa giải quyết xong, nên anh cũng hơi buồn bực.
Lam Tử Thất là bạn thân Thẩm Hạ Lan, nếu chuyện này không giải quyết ổn thỏa, có lẽ trong lòng cô cũng sẽ hơi khó chịu.
Tống Đình nghe vậy thì nói: “Tống Dật Hiên một mực khẳng định mình bị người khác bỏ thuốc, chứ anh ta không cố ý, giờ thân phận của tôi bị lôi ra rồi, nên càng đối chọi gay gắt, hoàn toàn không có ý định nhún nhường.”
“Anh ta định đối đầu trực diện với cậu tới cùng à?”
“Có lẽ là vậy. À đúng rồi, tổng giám đốc Diệp, tôi đã điều tra ra một số chuyện.”
Tống Đình nhíu mày trầm giọng nói: “Lúc trước là do Lam Tử Thất nhận được điện thoại của người khác, nên mới ra ngoài tìm Tống Dật Hiên. Tôi đã dò hỏi rồi, cuộc gọi đó không phải anh ta gọi tới, nhưng quả thật là do tên công tử bột bên cạnh anh ta gọi. Bọn họ lấy danh nghĩa vợ cậu để dụ Tử Thất ra ngoài.”
“Là sao?”
Vừa nghe thấy chuyện này liên quan đến Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn bỗng ngước mắt lên hỏi.
Chẳng lẽ đây không chỉ đơn giản là một vụ án Tống Dật Hiên chơi đùa với phụ nữ?
Tống Đình lắc đầu nói: “Tôi cũng hỏi Tử Thất chuyện này rồi, nhưng cô ấy không chịu nói, tuy nhiên tôi đã biết được từ miệng người khác, hình như đối phương có hình khỏa thân của vợ cậu, nếu Tử Thất không ra ngoài, bọn họ sẽ tung bức ảnh đó lên mạng, nên cô ấy mới đi tới đó.”
“Cậu nói cái gì?”
Mắt Diệp Ân Tuấn bỗng bùng lên sát khí nguy hiểm.
“Ảnh khỏa thân của Hạ Lan? Bọn họ có gửi bức ảnh đó cho Tử Thất không?”
“Có, quả thật trong điện thoại Tử Thất có hai bức ảnh, mặc dù đã được làm mờ, nhưng…”
Tống Đình không tiện nói câu kế tiếp.
Dù sao anh cũng không thể nói với Diệp Ân Tuấn rằng, anh đã xem qua bức ảnh đó.
Trên người Diệp Ân Tuấn bỗng bộc phát ra tia sát khí.
“Cậu đã hỏi Lam Tử Thất chưa? Chuyện này có thật không? Bức ảnh đó là thật à?”
Đối mặt với sự tức giận của Diệp Ân Tuấn, Tống Đình chỉ trầm giọng nói: “Chuyện này tôi cũng không tiện tra hỏi, dù gì cũng liên quan đến danh tiếng của vợ cậu.”
“Chúng ta phải về nhà ngay! Tôi muốn gặp Lam Tử Thất để hỏi cho rõ.”
Giờ Diệp Ân Tuấn không thể chờ đợi một giây nào nữa.
Tống Đình cũng không do dự, chở Diệp Ân Tuấn về thẳng biệt thự.
Lam Tử Thất định nhân lúc Tống Đình không có ở đây để ra ngoài hít thở không khí, nhưng thấy anh lái xe về, thì sợ tới mức vội chạy vào nhà.
Nhưng Diệp Ân Tuấn nhanh chóng túm cổ tay cô nói: “Cô theo tôi lên xe, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
“Tôi không đi!”
Từ chuyện xảy ra lần trước, Lam Tử Thất không hề bước ra khỏi cửa, cô cảm thấy sau khi đi ra ngoài mọi người đều nhìn chằm chằm mình, khiến cô cảm thấy mình không còn chỗ nào để đứng.
Cô biết đây là vấn đề tâm lý, nhưng tạm thời cô chưa thể khắc phục được.
Tiếc là cô không phải Thẩm Hạ Lan, nên Diệp Ân Tuấn không hề thương hoa tiếc ngọc với cô, mà kéo thẳng vào trong xe.
“Diệp Ân Tuấn, anh buông tôi ra! Tôi không đi! Tôi không đi!”
Lam Tử Thất sợ mình sẽ làm ồn đến bọn trẻ và ba mẹ nhà họ Thẩm, nên chỉ có thể nhỏ giọng vùng vẫy, nhưng vẫn bị Diệp Ân Tuấn kéo ra ngoài.
Sau khi lên xe cô mới nhận ra Tống Đình cũng đang ở đây.
Lam Tử Thất nhất thời cảm thấy bầu không khí trong xe rất ngột ngạt.
Cô ngồi rúc qua một bên, không nói gì, như một đứa bé bị bạn bắt nạt.
Tống Đình thấy vậy thì hơi đau lòng, định nói gì đó, nhưng Diệp Ân Tuấn đã dành nói trước: “Lúc trước khi Tống Dật Hiên bảo cô tới Ngự Hải Cư, anh ta đã gửi anh hỏa thân của Hạ Lan cho cô à?”
Anh vừa dứt lời, Lam Tử Thất bỗng trợn tròn mắt.
“Sao anh lại biết? Chẳng lẽ bức ảnh đó đã tung lên mạng rồi ư? Tên khốn Tống Dật Hiên này! Tôi phải giết anh ta!”
Tâm trạng Lam Tử Thất hơi kích động.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhất thời trở nên lạnh lẽo.
“Sao cô có thể chắc chắn bức ảnh đó là của Thẩm Hạ Lan?”
Chuyện đã đến nước này, Lam Tử Thất thấy mình không che giấu được nữa, đành phải lấy điện thoại ra, mở bức ảnh đó ra rồi đưa cho Diệp Ân Tuấn xem, đồng thời lo lắng hỏi: “Hạ Lan biết chuyện này chưa?”
“Cô ấy vẫn chưa biết.”
Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại, trên màn hình hiện rõ ảnh hỏa thân của Thẩm Hạ Lan.
Cô đang nằm dưới sàn, người trần như nhộng, mà nốt ruồi son trước ngực kia càng hiện lên rất rõ.
Diệp Ân Tuấn đỏ mắt.
“Ai đã gửi bức ảnh này cho cô?”
“Tống Dật Hiên, chính anh ta đã gửi nó cho tôi, nên tôi mới tới đó tranh cãi với anh ta, ai ngờ, ai ngờ…”
Lam Tử Thất chưa kịp nói hết vế sau, cả người đã khẽ run lên.
Tống Đình thấy vậy thì rất đau lòng, ôm Lam Tử Thất vào lòng ngay.
Lam Tử Thất vùng vẫy, nhưng không thoát ra được.
Diệp Ân Tuấn siết chặt nắm đấm, nếu không phải vì đây là điện thoại của Lam Tử Thất, có lẽ anh đã ném nó ra ngoài ngay.
Tống Đình an ủi Lam Tử Thất.
Nhưng Lam Tử Thất lại nói với Diệp Ân Tuấn: “Chuyện này có đè xuống được không? Một khi bức ảnh này lan truyền ra bên ngoài, danh tiếng Hạ Lan sẽ bị hủy hoại.”
Tất nhiên Diệp Ân Tuấn biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nhưng rốt cuộc bức ảnh này là thế nào? Chẳng lẽ Tống Dật Hiên chụp trộm Thẩm Hạ Lan nhân lúc cô đang ngủ?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Diệp Ân Tuấn đã bùng lên lửa giận.
Không có chuyện gì có thể khiến anh tức giận bằng việc vợ mình bị người khác chụp trộm rồi lưu làm kỷ niệm cả?
Diệp Ân Tuấn tức giận nói với Tống Đình: “Cậu dẫn Lam Tử Thất xuống xe đi, để mình tôi đi tìm Tống Dật Hiên.”
“Tổng giám đốc Diệp, để tôi đi cùng cậu.”
Tống Đình hơi lo lắng về tình trạng hiện tại của Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Không cần đâu, Lam Tử Thất, cho tôi mượn tạm điện thoại của cô. Lát nữa cô bảo Tống Đình mua cho cô cái mới đi.”
Nói xong, anh xuống xe ngồi vào ghế lái ngay.
Thấy anh như vậy, Tống Đình cũng không tiện từ chối, đành phải dẫn Lam Tử Thất xuống xe.
Lam Tử Thất sợ Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, định bảo Tống Đình đi theo anh, nhưng anh lái xe rời đi ngay.
Anh tới nhà họ Tống, nhưng Tống Dật Hiên không có ở đó, Diệp Ân Tuấn lại tới những nơi anh ta thường lui tới, rồi tìm thấy anh ta trong một câu lạc bộ, anh không nói câu nào đã túm cổ áo anh ta lôi ra ngoài.
“Diệp Ân Tuấn, tôi cảnh cáo anh, anh đừng quá đáng! Chuyện lần trước là do tôi sai, nên tôi không so đo với anh, nếu hôm nay anh còn ra tay đánh tôi, thì đừng trách tôi không khách sáo với anh!”
Mấy ngày nay Tống Dật Hiên đang tức muốn phát điên, đầu tiên không nói tới chuyện bực bội của Lam Tử Thất, mà chỉ nói tới một trợ lý nhỏ nhoi như Tống Đình, lại đột ngột nhảy ra nói là con nhà họ Tống các anh.
Nhưng điều khiến anh tức nhất là, Tống Đình còn cầm giấy giám định cha con với ông cụ Tống nữa, Tống Dật Hiên thật sự không thể chấp nhận chuyện này được.
Đã lâu rồi anh chưa trở về nhà, lúc bị Diệp Ân Tuấn túm cổ áo kéo ra ngoài, mùi rượu trên người vẫn chưa tan hết.
Diệp Ân Tuấn giơ tay lên đấm vào mặt anh ta ngay.
“Mẹ kiếp! Diệp Ân Tuấn, anh thật sự muốn gây sự đúng không?”
Tống Dật Hiên vốn đang tức giận, nhưng biết mình không phải là đối thủ của Diệp Ân Tuấn, nên đã cảnh cáo anh ta trước, nhưng không ngờ anh ta lại là con người bạo lực.
Anh lau máu mũi, cả người cũng bùng phát ra lửa giận.
“Anh thật sự cho rằng tôi không dám đánh anh à? Hôm nay dù đánh không lại, tôi cũng phải đánh! Sao nào? Anh tới tìm tôi là vì Tống Đình à? Anh biết rồi đúng không? Anh biết Tống Đình là đứa con hoang của lão già và người phụ nữ đó, nhưng anh luôn giữ anh ta ở bên cạnh nhiều năm như thế, có phải là để nhìn thấy trò cười của tôi đúng không? Diệp Ân Tuấn, anh đúng là tên khốn!”
Tống Dật Hiên nhào về phía Diệp Ân Tuấn như người điên.
Giờ trong đầu Diệp Ân Tuấn đều là bức ảnh đó của Thẩm Hạ Lan.
Anh luôn cảm thấy người đàn ông trước mặt có thể đối xử nhã nhặn với Thẩm Hạ Lan, nên mặc kệ anh ta theo đuổi cô thế nào, anh cũng nhẫn nhịn. Dù gì Tống Dật Hiên cũng thật sự giúp đỡ cô rất nhiều chuyện.
Nhưng từ lúc nhìn thấy bức ảnh đó, anh mới nhận ra mình quá sai rồi.
Một tay ăn chơi như anh ta, thì sao có thể từ bỏ miếng thịt đã dâng đến miệng chứ?
Không ngờ anh ta dám xuống tay với Thẩm Hạ Lan!
Không ngờ anh ta lại dám!
Lửa giận ngút trời đã khiến từng tế bào trong người Diệp Ân Tuấn đều tràn ngập sự tức giận, anh thấy Tống Dật Hiên lao tới thì không hề nể tình đấm thẳng vào mặt anh ta.
“Bịch”, nắm đấm của hai người đối đầu trực diện.
Kết quả của việc cứng đối cứng này là cánh tay hai người đều tê dại, nhưng không ai chịu thua, mà bắt đầu công kích và tranh tài lần nữa.