Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn lạnh thêm mấy phần.
Mấy vụ làm ăn tán tận lương tâm như là lợi dụng sản phụ vừa mới sinh con, sức khỏe còn yếu ớt mà thừa cơ trục lợi, thế mà còn có nhân viên y tế tham gia vào trong đó, đúng là không thể tha.
“Lúc đó, chỉ có một mình Nhan Du bị đưa đi thôi hả?”
“Không phải, theo như lời khai của bọn họ, một tuần trước đó bọn họ đều buôn bán bảy tám đứa nhỏ vừa mới ra đời, sở dĩ ký ức đối với Nhan Du lại sâu sắc như thế là bởi vì ba mẹ của bảy tám đứa nhỏ ấy mặc dù cũng đau lòng khổ sở, nhưng mà không phản ứng dữ dội như là ba mẹ Cung. Nghe nói là lúc đó bà Cung thiếu chút nữa đã đập đầu vào tường mà chết, muốn đi theo con mình, bởi vì bác sĩ nói cho bà ta biết rằng do đứa nhỏ ở trong bụng của bà ta trong một khoảng thời gian dài, cho nên mới bị ngạt thở. Lúc đó, đúng là bà Cung muốn sinh tự nhiên, nhưng mà bốn ngày rồi lại không sinh ra được, cuối cùng phải sinh mổ. Bà ấy vẫn luôn rất tự trách, tưởng là bởi vì sai lâm của mình mới có thể làm con mình qua đời, cho nên không thể chấp nhận sự thật này. Sau đó, bà Cung mắc phải chứng bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng, tự sát, mỗi ngày đều tự mình hại mình. Ông Cung cũng bởi vì chăm sóc cho bà ấy mà không lo lắng đi kiểm tra đứa nhỏ qua đời vì bị ngạt thở, chuyện này cứ bị bỏ qua như thế.”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn dâng lên một ngọn lửa giận.
Anh cũng là một người ba, đương nhiên anh biết rõ một người mẹ hoài thai mười tháng vất vả, một khi sinh con ra, đứa nhỏ lại bị người khác xem như hàng hóa mà buôn bán ra ngoài, còn nói với mình là con mình bị ngạt thở mà chết, chuyện này làm sao có thể để mẹ chấp nhận được chứ?
Anh không khỏi nhớ đến hai đứa bé vô duyên với mình.
Trong lúc nhất thời, lồng ngực của Diệp Ân Tuấn bành trướng khó chịu.
“Điều tra cho tôi bác sĩ cùng với y tá này, dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải tìm được người buôn bán trẻ con cho tôi, nếu như đền tội thì thôi đi, nếu như người phụ nữ này vẫn còn tiếp tục sống thoải mái, tiếp tục làm ra loại chuyện tàn nhẫn như thế này, vậy thì cứ đánh gãy tay chân của bà ta, rồi lại ném đến cục cảnh sát.”
“Rõ.”
Thủ hạ nhẹ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Không biết là Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy từ lúc nào, dựa ở trên cửa nhìn Diệp Ân Tuấn giải quyết sự việc, khóe miệng hơi cong lên.
Cô biết bản tính của Diệp Ân Tuấn rất tốt.
Dường như là ý thức được có người đang nhìn mình ở đằng sau, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng quay đầu, liền nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của Thẩm Hạ Lan.
Đôi mắt đó giống như gió xuân mưa phùn, làm cho đáy lòng của Diệp Ân Tuấn mềm mại.
“Sao em không ngủ thêm nữa đi?”
“Ngủ thêm một lát thì sẽ không nhìn thấy được dáng vẻ quyết đoán khi xử lý công việc của người đàn ông nhà mình.”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ, bước xuống.
Diệp Ân Tuấn kéo kéo quần áo của cô, phòng ngừa cô cảm mạo, sau đó mới nói: “Nghìn tính vạn tính, cũng không ngờ tới lại là bọn buôn người.”
“Đúng vậy đó, mấy ngày trước em còn đọc một tin tức, nói là bây giờ bọn buôn người đặc biệt ngang ngược càn rỡ, còn có nhân viên y tế tham gia vào trong đó, làm cho người ta căm hận đến tận xương tủy. Hơn nữa, quê hương của Cung Tuyết Dương chắc có lẽ là thị trấn, điều kiện chữa bệnh ở bên kia không biết như thế nào, nhưng mà xuất hiện nhân viên y tế như thế này, thật sự làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Bây giờ đã xác định Nhan Du là em ruột của Cung Tuyết Dương, anh định làm như thế nào đây?”