Hồ Ngọc Duyên đợi không được câu trả lời của anh ta, xoay người lại nhìn Tống Dật Hiên, cảm thấy đáy mắt của anh ta có hơi buồn bực thì rất đau lòng nói: “Mọi chuyện đều sẽ tốt cả thôi, tin em, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên cạnh đi cùng anh.”
“Anh tin em, nhưng anh không tin bản thân anh.”
Tống Dật Hiên muốn một đứa con thuộc về mình hơn bất kỳ ai.
Anh ta bây giờ coi như là người thân cô thế cô, không ba không mẹ, thật sự rất khát vọng có huyết mạch duy trì, nhưng lúc này anh ta sợ hãi.
Hồ Ngọc Duyên cảm nhận được sự bất an của Tống Dật Hiên, cười rồi nói: “Rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Cho em xem một thứ.”
Tống Dật Hiên rút điện thoại ra, đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe đó cho Hồ Ngọc Duyên.
Hồ Ngọc Duyên có hơi nghi hoặc cầm chiếc điện thoại, khi nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe thì cả gương mặt đều thay đổi.
“Sao lại vậy chứ?”
“Anh cũng mới biết. Duyên, chúng ta luôn không có dùng biện pháp tránh thai, ngộ nhỡ có con…”
Tống Dật Hiên cảm thấy mình bây giờ thật sự rất tàn nhẫn, nhưng lại không thể không nói.
Hồ Ngọc Duyên lập tức hiểu được sự lo lắng của Tống Dật Hiên.
“Nếu như thật sự có, vậy thì phá. Dù sao chúng ta phải chịu trách nhiệm cho sinh mệnh nhỏ.”
Hồ Ngọc Duyên khó chịu.
Cô ta cũng muốn sinh một đứa con cho Tống Dật Hiên, một đứa con duy trì huyết mạch của hai người bọn họ, nhưng tình hình hiện nay căn bản không cho phép.
Bây giờ cô ta chỉ có thể mong mình không có mang thai, như thế có lẽ trong lòng sẽ không buồn như vậy.
Tống Dật Hiên ôm chặt cô ta.
“Xin lỗi Duyên, xin lỗi, là bản thân anh không chú ý, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
“Đồ ngốc, có liên quan gì tới anh chứ? Biết là ai làm không?”
“Có suy đoán rồi, nhưng không dám chắc chắn, chuyện này giao cho anh, anh sẽ cho em một lời giải thích.”
Mắt của Tống Dật Hiên xẹt qua một tia sát khí.
Anh ta có thể làm cậu chủ ăn chơi, cũng có thể làm công tử bột, đó là vì bản thân anh không muốn nghiêm túc, nhưng không đại biểu người khác có thể tính kế anh, tổn thương người mà anh để tâm nhất.
Hồ Ngọc Duyên vì chuyện này của Tống Dật Hiên mà cũng nhiều thêm một phần tâm tư, sờ bụng của mình, vừa hy vọng mình không có mang thai, vừa hy vọng mình mang thai. Sự băn khoăn này khiến cô ta có hơi tâm phiền ý loạn.
“Ba ngày mai sẽ hỏa táng, vậy tang lễ chúng ta quay về Hải Thành làm sao?”
Hồ Ngọc Duyên hỏi một câu.
Tống Dật Hiên khựng lại, gật đầu nói: “Cũng được, ba anh là người chính gốc Hải Thành, tuy chết nơi đất khách, nhưng tóm lại lá rụng về cội. Ngày mai chúng ta mang tro cốt của ba trở về.”
Hỷ tang đụng nhau, Tống Dật Hiên thật sự cảm thấy rất áy náy với Hồ Ngọc Duyên, hiện nay lại thêm chuyện nhiễm độc chì thì càng khiến anh ta không biết nên bù đắp cho Hồ Ngọc Duyên thế nào mới tốt.