Cũng tức là bên phía bệnh viện có người cố ý bỏ qua chuyện kiểm tra sức khỏe của anh sao?
“Tống Dật Hiên, còn có một khả năng.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên hơi sững người.
“Hửm?”
“Trong lúc cậu xảy ra tai nạn xe nằm viện có người hạ độc với cậu, cho nên lúc đó mới không kiểm tra ra được.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên có hơi lắc đầu.
“Không thể! Trong thời gian đó đều là Duyên chăm sóc tôi, cậu chắc sẽ không nói Duyên của tôi có vấn đề, muốn khiến tôi nhiễm độc chì chứ? Điều này đối với cô ấy có lợi ích gì chứ? Giữa chúng ta ngay cả biện pháp tránh thai cũng chưa từng làm, nếu như thật sự là cô ấy hạ độc chì với tôi, lẽ nào cô ấy không sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ sau này sao?”
Lời của Tống Dật Hiên vừa dứt thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Cậu hình như còn bỏ sót một người?”
“Ai?”
“Một cô gái muốn gả cho cậu, một sinh viên Từ Huyền Trang.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến trong đầu của Tống Dật Hiên bỗng hiện ra gương mặt của một cô gái.
Lông mày của anh ta hơi nhíu lại.
“Không thể nào?”
“Cái này tôi không biết, tự cậu đi điều tra đi.”
Tống Dật Hiên trầm tư một lát rồi nói: “Hạ Lan biết chuyện này không?”
“Tạm thời chưa nói cho cô ấy. Vợ tôi là ra ngoài du lịch, không hy vọng cô ấy không vui.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất là bá đạo nói.
Tống Dật Hiên thấp giọng nói: “Tốt nhất đừng nói cho em ấy, chuyện của tôi tự tôi giải quyết, em ấy không dễ gì mới cùng cậu và tụi nhỏ đi ra ngoài chơi, đừng làm phiền tâm trạng tốt của em ấy.”
“Vợ của tôi tự tôi thương, lo tốt cho chính cậu là được rồi, tôi có thể không nói cho cô ấy tình trạng thân thể của cậu, nhưng cậu cũng phải bảo đảm không thể để cô ấy lo lắng. Cậu biết đấy, tôi không chịu được dáng vẻ cô ấy đau lòng vì cậu.”
“Biết rồi, vua giấm.”
Tống Dật Hiên sau khi cúp máy, mắt có hơi âm trầm.
Trong cơ thể của anh nếu như thật sự bị nhiễm độc chì, vậy thì anh và Duyên nếu như có con thì phải làm sao?
Tống Dật Hiên rất là lo lắng.
Một đứa trẻ bị nhiễm độc chì là tuyệt đối không thể giữ, đến lúc đó sẽ hại cho cơ thể của Hồ Ngọc Duyên, hơn nữa với tính tình của Hồ Ngọc Duyên nhất định sẽ luyến tiếc đứa bé này.
Tống Dật Hiên có hơi lo lắng.
Anh ta vội vàng đến chỗ Hồ Ngọc Duyên, từ đằng sau ôm lấy cô ta.
“Sao vậy?”
Bởi vì cái chết của Tống Hải Đình, cảm xúc hai ngày nay của Tống Dật Hiên không phải quá tốt, cho nên lúc này khi anh ta ôm cô ta từ đằng sau, Hồ Ngọc Duyên cũng tưởng rằng anh có thể lại nghĩ tới Tống Hải Đình, không khỏi hạ thấp giọng hỏi han.
Trái tim của Tống Dật Hiên xoắn chặt lại.
Bọn họ kết hôn chưa được mấy ngày, cho dù là mang thai cũng không thể biết ngay được, huống chi anh ta phải nói chuyện này với Hồ Ngọc Duyên như nào?
Tống Dật Hiên rất rối.