Lời nói của Mặc Trì làm Diệp Ân Tuấn có hơi đơ ra, nhưng mà anh lại thấp giọng nói: “Đây không phải là chuyện riêng của tôi, tôi cần phải thương lượng với các đường chủ khác một chút, sau đó mới có thể cho ông cụ một câu trả lời chắc chắn.”
“Đương nhiên là được rồi, nhưng mà Ân Tuấn, đây chính là một cơ hội tốt, có ông cụ hộ giá cho Kình Thiên Minh của các anh, thủ hạ của anh sẽ có độ an toàn cao hơn.”
“Tôi biết, cho nên tôi cần phải trở về thảo luận một chút, chẳng qua nếu tôi không đồng ý thì có phải là ông cụ sẽ để mặc cho những tên khốn kiếp kia đuổi cùng giết tuyệt tôi cùng với Kình Thiên Minh?”.
Diệp Ân Tuấn cũng không muốn nói như vậy, nhưng mà lập trường cùng với tình cảnh hiện tại làm anh không thể không nhìn thẳng vào vấn đề như thế, cho dù Mặc Trì là người bạn vào sinh ra tử với anh thì cũng không ngoại lệ.
Mặc Trì hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Tiểu Diệp Tử, anh xem tôi như là kẻ thù đó à?” “Bây giờ tôi không biết ai còn là bạn mình”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Mặc Trì thay đổi sắc mặt.
Anh ta rút đi vẻ lười biếng, nói từng câu từng chữ một cách nghiêm túc: “Ý của ông cụ là ý của ông cụ, nhưng mà giữa tối với anh là bạn bè cùng sinh ra tử, mặc kệ anh quyết định như thế nào, mặc kệ ông cụ có thái độ gì, tôi tuyệt đối sẽ giúp anh đến cùng.”
chịu được giày vò. Diệp Ân Tuấn đứng dậy, bước tới ôm Thẩm Hạ Lan từ trong suối nước nóng ra, trực tiếp dùng khăn tắm bao bọc cô lại, nhấc chân ôm Thẩm Hạ Lan trở về phòng ngủ. Giường trong phòng nghỉ cũng đã được cải tạo, nằm ở phía trên rất ấm áp.
Diệp Ân Tuấn không cởi khăn tắm ra cho cô, vẫn cứ ôm Thẩm Hạ Lan nằm ở trên đó rồi ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, giống như là có một người phụ nữ dịu dàng sờ đầu của anh, nét mặt cười như hoa. Bà ấy nói: “Con à, mẹ hi vọng sau này con có thể kiên cường một chút, mặc dù trên lưng của con gánh vách quá nhiều thứ, nhưng mà mẹ tin tưởng con sẽ luôn có thể để cho mình vui vẻ. Cuộc đời ngắn ngủi, mẹ không thể cho con niềm vui mà con muốn, chỉ có thể dựa vào chính con mà tranh thủ. Mẹ xin lỗi con trai, thật sự xin lỗi, nhưng do mẹ không còn cách nào khác.”
Giọng nói của người phụ nữ rất nhẹ rất nhẹ, giống như là đang thì thầm. Diệp Ân Tuấn muốn nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng mà có làm như thế nào cũng không nhìn được, có một lớp sương mù bao vây làm cho người ta khó chịu, nhưng mà âm thanh đó lại có chút quen thuộc, có vẻ như là cực kỳ giống với giọng nói của thím Trương.
Thím Trương? Diệp Ân Tuấn lạnh lùng.
Anh mở choàng mắt ra, nhìn cách trang trí ở trong phòng, trong lúc nhất thời thể mà anh lại không nhớ rõ là mình đang ở đâu.
Hiện tại, điện thoại đã được chỉnh về chế độ im lặng, lúc này lại đang vang lên.
Diệp Ân Tuấn sợ làm phiền tới giấc ngủ của Thẩm Hạ Lan, anh cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài.