Nếu như không phải mình mang Lam Thần về phòng thí nghiệm, cũng sẽ không để Phương Đình quen biết với Lam Thần, có lẽ là Phương Đình sẽ không yêu Lam Thần.
Thật ra thì từ đầu tới cuối Lam Thần không làm sai cái gì hết, là ông ta đã sai. Là ông ta đã tạo nghiệt nên mới có Lam Thần đáng thương như hiện tại, mới có bà Phương đáng thương như bây giờ. Trong lòng của giáo sư Phương không khỏi buồn bực.
“Cậu xử lý như thế nào? Ban đầu cậu là người bị hại, cậu còn muốn thay chúng tôi chấp nhận cái gì chứ? Lam Thần, cậu không nợ chúng tôi, cậu cũng không cần phải nhận tất cả những thứ này”
Lời nói của giáo sư Phương làm bà Phương hét ầm lên.
“Sao mà cậu ta không sai cái gì được chứ, nếu như không phải cậu ta dụ dỗ Đình, làm sao Đình có thể coi trọng con quái vật này được chứ?”
“Bà câm miệng lại cho tôi!” Sắc mặt của giáo sư Phương rất khó coi.
Quái vật!
Bà ta lại gọi Lam Thần là quái vật! Chẳng lẽ là bà ta còn không hiểu Lam Thần bây giờ là do ai tạo thành? Giáo sư Phương đột nhiên cảm thấy không còn chút sức nào.
“Tôi và vợ tôi sẽ dọn ra ngoài, từ nay về sau sẽ không tìm Lam Thần gây chuyện nữa đâu. Lam Thần, cậu cũng không cần phải xen vào chuyện của chúng tôi, tôi biết trước khi chết, Đình đã nhờ cậu chăm sóc cho chúng tôi, nhưng mà chuyện này thật sự không phải là trách nhiệm của cậu. Trước kia là do chúng tôi đã làm sai, bây giờ chúng tôi không thể tiếp tục bắt cóc cậu về mặt đạo đức”
Giáo sư Phương nói vậy, Lam Thần hoàn toàn kinh ngạc.
Anh ta có chút khó tin mà nhìn giáo sư Phương, mới phát hiện từ sau khi Phương Đình qua đời, bên thái dương của giáo sư Phương có rất nhiều tóc bạc, bây giờ ông ta không còn tràn đầy sức sống như dĩ vãng, ngược lại còn có vẻ trầm lặng và cô đơn.
“Giáo sư, tôi không cảm thấy bắt cóc đạo đức gì hết, là tôi nợ Đình”
“Đình hi sinh vì tình yêu, bản thân còn bé cảm thấy sống như vậy là đáng giá, vậy thì chúng ta phải tôn trọng con bé. Bây giờ con bé đã không còn sống nữa, nếu như chúng ta nhớ thương con bé thì phải sống cho thật tốt, sống một cuộc sống thật hạnh phúc, như vậy mới không làm uổng phí sự hi sinh của Đình. Bây giờ là dì của cậu đã làm sai, tôi xin lỗi cậu thay bà ấy, còn những tổn thương mà cậu đã chịu, cậu nói xử lý như thế nào thì cứ như thế đó, tôi không có ý kiến”
Giáo sư Phương nói vậy, Thẩm Hạ Lan cũng hoàn toàn ngây ngẩn.
Có làm thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ tới, sau khi trải qua cái chết của Phương Đình, giáo sư Phương lại có thể hoàn toàn tỉnh táo, giống như là giác ngộ, hoàn toàn thay đổi.
Hay là nói, giáo sư Phương đang diễn kịch ở trước mặt bọn họ?
Suy nghĩ như vậy làm lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại. Diệp Ân Tuấn thờ ơ, nói: “Các người muốn giải quyết như thế nào là chuyện của các người, nhưng mà bây giờ bởi vì bà
Phương làm cho tôi cảm thấy rất bực mình, cũng mang đến ảnh hưởng không tốt cho vợ tôi. Cho nên, Lam Thần không cần phải làm công việc này nữa, tránh mấy lời nói tình ngay lý gian”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bất ngờ
“Ân Tuấn…”
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, mặc dù không lên tiếng, nhưng mà biểu cảm hung dữ đó làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi sợ hãi.
Anh làm vậy không phải là muốn so đo. Haizz!
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi ở trong lòng.
Bà Phương thật sự hại người không ít.