Dưới ánh mắt của giáo sư Phương, bà Phương có chút yếu ớt.
Giáo sư Phương cảm thấy đầu óc vang lên ong ong.
Ông ta chỉ vào bà Phương rồi nói: “Bây giờ Lam Thần đã trưởng thành rồi, không phải là con nít nữa, bà động một cái là lại muốn đánh nó là có chuyện gì hả? Với lại bà có biết gì không, hiện tại Lam Thần đang nuôi chúng ta, bà cảm thấy mình giỏi
giang chỗ nào vậy? Lại còn dám ra tay với Lam Thần, thằng bé không đánh lại là bởi vì Đình, không phải là bởi vì sợ bà đâu. Cái tính của bà ấy, nếu như còn kiếm chuyện nữa thì bà đi khỏi nơi này cho tôi, tôi phải ly hôn với bà.”
Lời này vừa mới nói ra, bà Phương hoàn toàn không phản ứng lại kịp. Hiển nhiên là bà ta không ngờ tới giáo sư Phương sẽ vì Lam Thần mà li hôn với mình.
Bình thường ông ta say mê nghiên cứu, trên cơ bản không quan tâm tới mấy chuyện ở bên ngoài, bây giờ ông ta lại vì vật thí nghiệm là Lam Thần mà muốn ly hôn với mình?
Bà Phương cảm thấy tất cả các cơn giận đều dồn ở trong ngực, sắp nổ tung.
“Ông mới vừa nói cái gì chứ? Ông muốn ly hôn với tôi hả, có phải là ông đã quên mất ai liều cả mạng của mình để sinh con dưỡng cái cho ông, là ai đã sinh ra Đình mất máu nhiều, thiếu chút nữa chết đi? Là ai vì ông mà cả đời này không thể làm phụ nữ nữa? Bây giờ ông lại vì cái thứ như vậy mà muốn ly hôn với tôi, chẳng lẽ ông đã quên mất ai hại chết Đình rồi? Đây chính là đứa con gái duy nhất của chúng ta”
Bà Phương nói xong thì lại kêu gào khóc lớn, tiếng khóc làm cho lòng người cảm thấy khó chịu.
Giáo sư Phương đột nhiên không biết nói cái gì nữa. Ông ta nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, lên tiếng nói: “Sếp Diệp, tôi xin lỗi, chẳng qua là bà ấy vẫn còn chưa bước ra khỏi cái chết của mình mà thôi.”
“Có phải vậy không? Nhưng mà đây không phải là lý do để bà ta có thể làm tổn thương vợ của tôi, bà ta nói xấu vợ tôi và Lam Thần gian díu với nhau, chuyện này không thế chấp nhận được.”
Diệp Ân Tuấn không có nói Lam Thần.
Bởi vì từ thái độ và lời nói của Lam Thần, Diệp Ân Tuấn có thể biết rằng Lam Thần vẫn còn chưa bước ra khỏi áy náy vì cái chết của Phương Đình, anh ta cứ luôn cảm thấy mình nợ nhà họ Phương. Trong tình huống như thế này, bọn họ muốn đòi công đạo lại cho Lam Thần thì có vẻ như vẻ vời thêm chuyện.
Mặc dù có hơi máu lạnh, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại lý trí như thế. Giáo sư Phương lập tức bị kinh ngạc bởi vì lời nói của Diệp Ân Tuấn. Ông ta lén lút nhìn Thẩm Hạ Lan, gương mặt đó giống với Phương Đình làm cho ông ta cảm thấy hoảng hốt.
Sau khi Phương Đình qua đời, ông ta vẫn luôn đắm chìm trong thí nghiệm, ông ta biết mình làm như vậy là đang trốn tránh, ông ta càng biết rõ cuộc sống yên ổn hiện tại của mình là đến từ đầu.
Là Thẩm Hạ Lan cho Lam Thần cơ hội và công việc, mới có thể để bọn họ sống yên ổn, đáng tiếc là bây giờ bị vợ mình tìm đường chết mà sắp kết thúc rồi.
“Sếp Diệp muốn làm như thế nào?” Diệp Ân Tuấn chiều vợ có tiếng, nghe nói đã từng bởi vì Tô Nam nói Thẩm Hạ Lan một câu gì đó, bị Diệp Ân Tuấn làm tiền tới mấy chục tỷ đồng mới giải quyết xong.
Bây giờ bà Phương lại không biết tốt xấu như thế, không biết nặng nhẹ mà bêu xấu Thẩm Hạ Lan, giáo sư Phương biết ông ta nhất định phải làm cái gì đó.
Lam Thần vội vàng nói: “Chuyện này cứ để cháu xử lý” Giáo sư Phương nhìn Lam Thần thật lâu.
Lam Thần là vật thí nghiệm của ông ta, nói một lời nói thật lòng, anh ta cũng là người bị hại.
Nếu như không phải mình làm loại thí nghiệm đó, cũng sẽ không làm lúc Lam Thần còn ở trong bụng mẹ biến thành như thế này.