“Vậy nên, tôi là người ích kỷ, cho dù có làm cái gì thì cũng là vì mình, Thành Lâm nói rất đúng, người như tôi đã được định trước sẽ phải sống cô độc một mình tới già.”
Đối với cảm xúc của Phương Nguyên, Diệp Ân Tuấn không cắt ngang.
Anh ta có ích kỷ hay không dường như không thể nào phán xét được. Sinh ra trong gia đình như vậy, anh ta đã được định trước là không thể giống người bình thường rồi.
Diệp Ân Tuấn trầm tư một lát, nói: “Anh muốn đối phó với Vu Phong?”
“Đúng vậy. Anh ta là người của thằng ba rất lắm mưu nhiều kế, rất nhiều chuyện của tôi đều bị anh ta cản trở, tôi rất là bị động. Cho nên mới muốn mượn tay của các người để diệt trừ anh ta.”
Phương Nguyên đi thẳng vào vấn đề.
Ngược lại Diệp Ân Tuấn đã an tâm phần nào.
Người giống như Phương Nguyên khiến cho người ta khá thoải mái.
“Hạ Lan nói, muốn trôi qua một năm mới tốt lành.”
“Chắc là khó, theo tin tức mới nhất mà tôi nhận được thì Vu Phong dự định sẽ ra tay với Hạ Lan vào chính ngày đầu năm mới.”
Phương Nguyên nói như vậy khiến ánh mắt Diệp Ân Tuấn trầm xuống, hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.
“Anh ta muốn tìm đường chết à?”
“Có lẽ thế, nhưng thằng ba sẽ giúp đỡ anh ta cho nên không thể coi thường được. Ở bên này tôi hai mặt đều là kẻ địch, thật sự không thể tìm được người để giúp đỡ hai người, anh biết đấy, lúc đầu vị trí kia là của tôi, bây giờ bị đẩy ra nên tôi không thể không tranh vị trí kia, nhưng nói thật, tôi thật lòng không thích tí nào.”
Phương Nguyên nói vậy khiến Diệp Ân Tuấn bật cười: “Đã lựa chọn rồi thì phải làm thôi, nói cho anh một tin tốt, có lẽ đối với anh mà nói lại là động lực đấy.”
“Bây giờ vẫn còn có tin tức tốt đối với tôi nữa à?”
Phương Nguyên cười khổ, điếu thuốc ở tay trái anh ta đã cháy đến tận bàn tay, nhưng anh ta lại không nhúc nhích giống như không hề có cảm giác.
Còn nhớ mỗi lần Thành Lâm đều sẽ nhắc nhở anh ta thuốc lá đã cháy hết, bây giờ không có Thành Lâm ở đây, không còn ai nhắc nhở anh ta, cả cung điện rộng lớn nhường này nhưng ngay cả một người để tâm sự anh ta cũng không có.
Thật đáng buồn cho một người sống như vậy, nhưng đáng tiếc là anh ta vẫn phải tiếp tục sống.
Còn lý do tại sao anh ta phải sống, Phương Nguyên cũng không biết.
Chỉ biết là, nếu anh ta không tranh không đoạt, chờ đợi anh ta chỉ có cái chết.
Có đôi khi thật sự cảm thấy rất bi ai, thà làm một người dân bình thường cũng còn hơn là được sinh ra trong một gia đình như vậy, anh ta không thể tự quyết định được số phận của mình.
Phương Nguyên suy nghĩ lan man nhưng Diệp Ân Tuấn không hề phát hiện ra, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định bán đứng Tiêu Nguyệt.
“Tôi nhớ anh từng nói muốn tôi và Hạ Lan tới nước T thăm mẹ anh.”
Phương Nguyên chợt tỉnh táo lại, sau đó cười khổ nói: “Đừng đến, bây giờ nước T đang trong thời điểm rối ren, hai người tới đó sẽ có rất nhiều nguy hiểm, vả lại Vu Phong và thằng ba vẫn luôn theo dõi hai người rất sát sao, tôi sợ không đảm bảo an toàn được cho hai người. Mặc dù nói lời này có hơi già mồm, nhưng tôi thật lòng rất muốn nói, bây giờ tôi không còn nhiều người thân lắm, tôi cũng không muốn em gái duy nhất của tôi lại chết ở nước T.”
Cho đến bây giờ, Phương Nguyên vẫn tưởng rằng Thẩm Hạ Lan là em gái ruột của anh ta, có thể thấy được những lời Tiêu Nguyệt nói với Phương Nguyên trước khi chết có sức nặng như thế nào.