Những nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh Thẩm Hạ Lan dường như vẫn luôn chưa được thanh trừ sạch sẽ, khiến Diệp Ân Tuấn rất bất lực và khó chịu.
Anh nhanh chóng tìm kiếm địa chỉ đăng nhập cụ thể của hộp thư, nhưng bên kia đã thiết lập một bức tường lửa, là loại rất cao cấp.
Diệp Ân Tuấn đã lâu không gặp thử thách như vậy rồi.
Xem ra đối phương còn là cao thủ nữa.
Thảo nào mà dám gửi email cho người đó một cách không kiêng dè gì như vậy.
Khóe miệng Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch lên, ngón tay lướt trên bàn phím, hai phút sau, tường lửa đã bị phá vỡ.
Nhìn thấy địa chỉ IP thực sự hiển thị trên máy tính, sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi.
Lại là địa chỉ của Phủ tổng thống nước T!
Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lông mày lại thành một đống.
Anh vô thức đăng nhập vào phần mềm Trojan, không bao lâu sau đối phương đã bắt đầu chặn đường cứu giúp, nhưng cũng chính bởi vì biện pháp cứu giúp này, cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng bắt được cái đuôi của đối phương.
“Phương Nguyên, cho người theo dõi tôi và Hạ Lan có thú vị không? Muốn biết chúng tôi có sống tốt hay không thì cứ trực tiếp hỏi chúng tôi là được mà.”
Diệp Ân Tuấn mở phần mềm chat, cùng trò chuyện với đối phương.
Phương Nguyên ngây người ra một lúc, nhưng vẫn âm thầm kinh hãi.
Anh ta đã từng làm một khảo sát và biết Diệp Minh Triết chính là thiên tài về máy tính, cho nên anh ta đã dùng hết khả năng để tránh Diệp Minh Triết, nhưng không ngờ rằng vẫn bị thua trên tay Diệp Ân Tuấn.
Đây chính là cha nào con nấy đấy ư?
Đã đến mức này, Phương Nguyên cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Anh giỏi lắm.”
Những lời ca ngợi này xuất phát từ tận đáy lòng.
“Từ trước đến nay lúc nào tôi cũng giỏi.”
Diệp Ân Tuấn rất không khiêm tốn nói, nhưng cũng khiến đối phương không nắm được điểm yếu.
Phương Nguyên cười ha ha một tiếng, sau đó hỏi: “Tôi biết sớm muộn gì cũng bị anh phát hiện.”
“Đúng, cho nên anh mới cố ý nói cho tôi biết dáng vẻ của Vu Phong như thế nào đúng không?”
“Đúng.”
Nói chuyện cùng người thông minh, Phương Nguyên cảm thấy mình không cần phải che giấu.
“Vì sao lại không nói thẳng?”
Đây là nghi ngờ của Diệp Ân Tuấn, dù sao cũng làlúc đầu Phương Nguyên đuổi tới muốn nhận về Thẩm Hạ Lan.
Phương Nguyên dừng lại một chút, nói ra: “Nếu tôi nói là tôi không muốn để các người dẫm vào vũng nước đục này, các người có tin không?”
“Không tin, nếu anh thật lòng không muốn để chúng tôi dẫm vào vũng nước đục đó, thì anh không nên làm gì hết.”
Diệp Ân Tuấn khiến Phương Nguyên cười khổ.