Ở một quốc gia xa lạ này, cô ta thật sự hi vọng Vu Phong có thể ở lại đây với mình, dù sao thì chỗ nào cũng lạ, cô ta không biết tình hình và thế lực phân bố ở nơi đây, nhưng mà hiển nhiên Vu Phong đã không kiên nhẫn.
“Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh đi trước đây, em cố gắng ở đây đừng gây chuyện có biết chưa?”
“Anh không xử lý được?”
Thẩm Niệm Niệm hỏi một câu.
Vu Phong vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, nơi này là nước T, là một quốc gia mà có rất nhiều quốc gia đang tranh giành tạo quan hệ, em cho rằng anh có thể phát triển thế lực gì ở đây chứ? Nếu như không phải bởi vì có qua lại về công việc, anh cũng không có khả năng có cơ hội đưa em đến đây, nhưng mà như thế này cũng tốt, chắc có lẽ là bàn tay của Diệp Ân Tuấn sẽ không dài đến mức có thể chạm tới đây, xem như là em đang an toàn.”
Nghe thấy Vu Phong nói như vậy, Thẩm Niệm Niệm mới có thể yên tâm một chút.
“Sau khi anh về nước, anh cũng đừng có quên em đó.”
“Sẽ không đâu.”
Vu Phong nói xong thì quay người đi khỏi.
Thẩm Niệm Niệm nhìn nhà ở chỉ có hai phòng trước mắt, ít nhiều gì cũng không thoải mái.
Nhưng mà thái độ của Vu Phong rất kiên quyết, cô ta cũng không dám xảy ra xung đột với Vu Phong, nếu Vu Phong thật sự mặc kệ mình, cô ta không biết mình phải làm cái gì ở quốc gia xa lạ này.
Cũng may là Vu Phong cho cô ta một cái thẻ.
Thẩm Niệm Niệm sửa soạn mình một chút rồi đi ra ngoài rút tiền, sau khi đến ngân hàng đổi tiền, cô ta đi mua những vật dụng hàng ngày, lúc này mới trở về chung cư.
Khi màn đêm buông xuống, Thẩm Niệm Niệm ăn đồ ăn xong rồi đi ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, có người nắm lấy tóc của cô ta, hết đấm rồi lại đá, có người đổ nước tiểu vào trong miệng của cô ta ép cô ta phải uống hết.
Cô ta vùng vẫy phản kháng, nhưng mà nắm đấm lại giống như đến từ tứ phía, cô ta nhanh chóng bị người ta giẫm đạp ở dưới chân.
“Con nhóc này lại còn dám đấu với tao, ai bảo mày đắc tội với người không nên đắc tội. Thẩm Niệm Niệm, mày cứ như vậy đến chết đi.”
“Không, tôi không muốn!”
Thẩm Niệm Niệm bật dậy, mồ hôi đầm đìa.
Gió thổi vào từ trong cửa sổ, có hơi lạnh.
Thẩm Niệm Niệm vội vàng mở đèn ngủ ra, trong lúc nhất thời không có cách nào thích ứng căn phòng xa lạ này.
Một hồi lâu sau cô ta mới nhớ đến là mình đang ở đâu, sự hận thù trong đáy lòng lại sinh trưởng giống như cỏ dại.
Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn.
Đều là các người!
Nếu như không phải bọn họ thì làm sao mà những người đó có thể nhắm vào mình như vậy?
Thẩm Niệm Niệm tức giận cắn răng kêu ken két.
Cô ta không thể ngủ được.
Ở trong tù bị người ta bắt nạt đến nỗi cánh tay bị trật khớp cũng không ai quan tâm, bây giờ cánh tay này thỉnh thoảng bị đau nhức.
Những đau khổ này, sớm muộn gì cô ta cũng phải đòi lại Thẩm Hạ Lan gấp trăm lần.
Thẩm Niệm Niệm nhớ tới mình đánh Thẩm Hạ Lan ba roi, mặc dù vẫn chưa hết giận nhưng mà tốt xấu gì cũng để lại sẹo cho người phụ nữ đó, để cô nhớ kỹ tên Thẩm Niệm Niệm.
Cô ta đứng dậy đi đến trước giường để đóng cửa sổ, lại đột nhiên phát hiện có một bóng người chạy vào.
“Ai?”
Thẩm Niệm Niệm còn chưa lên tiếng thì đã bị người ta che kín mũi miệng.
Trong nháy mắt hương vị ngọt ngào kích thích xoang mũi, làm cho cô ta ngất xỉu.
Người áo đen khiêng cô ta ở trên lưng rồi nhảy ra ngoài từ cửa sổ, thần không biết quỷ không hay.
Chờ đến lúc Vu Phong nhận được tin tức Thẩm Niệm Niệm đột nhiên biến mất trong căn hộ, ánh mắt của anh ta không khỏi tối hơn mấy phần.
“Giám sát đâu? Không có giám sát nhìn thấy cô ta mất tích như thế nào hả?”
Người của Vu Phong rất xấu hổ.
“Anh Phong, camera đã bị người ta phá hủy rồi, hiển nhiên là cao thủ.”