Thành Lâm lại nhíu mày nói: “Nhưng mà thiên hạ này làm sao có bức tường không lọt gió cơ chứ? Cậu đã biết thân phận thật của Thẩm Hạ Lan, vậy thì cái ngày mà thân phận của cô ta bị bại lộ còn xa à?”
Ánh mắt của Phương Nguyên đột nhiên híp lại.
Đúng là anh ta chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Biết được thân phận của Thẩm Hạ Lan là do trong lúc vô ý biết được từ trong miệng của bà vú, vì để bảo vệ cho Thẩm Hạ Lan, cũng vì để bảo vệ cho bà vú, anh ta phái người đưa bà vú đi, bí mật bảo vệ.
Chỉ là thật sự không có ai biết thân thế của Thẩm Hạ Lan à?
Phương Nguyên đột nhiên không thể bình tĩnh.
Thành Lâm nhìn thấy anh ta như thế này, cũng không dám làm phiền mà chỉ đứng dậy đi rót cho anh ta một ly nước, sau đó im lặng lùi ra.
Khói điếu thuốc đốt đến ngón tay của Phương Nguyên, anh ta mới phản ứng được, nhưng mà trong căn phòng chỉ còn lại có một mình anh ta.
Anh ta hơi rũ mắt xuống, vô thức lấy điện thoại di động ra tìm được một số điện thoại rồi gọi qua.
“Điều tra cho tôi gần đây có phải có một người phụ nữ tên là Thẩm Niệm Niệm đến nước T, vận dụng hết tất cả quan hệ chơi chết người phụ nữ này.”
Lúc này, đôi mắt của Phương Nguyên lạnh lẽo đến đáng sợ, không hề tương xứng với hình tượng người đàn ông ấm áp trên màn hình.
Có lẽ đây mới chính là dáng vẻ chân chính của anh ta.
Từ nhỏ tới lớn, Phương Nguyên đều biết là mình muốn cái gì, cũng chỉ cần có một cuộc sống làm cho mình thoải mái là được rồi, về phần vị trí tổng thống người nào thích thì cứ làm đi. Vì để bảo vệ cho mạng sống của mình, vừa mới trưởng thành anh ta đã bước chân vào ngành giải trí phát triển, kể từ đó cũng làm cho đám anh chị của anh ta thả lỏng cảnh giác, không còn quan tâm tới anh ta nữa.
Nhưng mà dù sao thì Phương Nguyên cũng là một vương tử của một quốc gia, đương nhiên là sau lưng vẫn có thế lực bí mật của mình, anh ta vẫn luôn án binh bất động, nhưng mà cũng chỉ để bảo vệ cho mạng sống. Bây giờ người phụ nữ Thẩm Niệm Niệm đã làm tổn thương tới Thẩm Hạ Lan, anh ta sẽ không tha thứ, cho dù có làm bại lộ thế lực của mình thì anh ta cũng không tiếc.
Nhưng mà Thẩm Niệm Niệm vẫn luôn cảm thấy Vu Phong chính là đứa con nuôi mà Diệp Tri Thu tự hào nhất, mà từ sự kiện lần trước mọi người có thể không bị liên lụy có thể là do Diệp Tri Thu vẫn còn giữ lại cái gì đó cho anh ta.
Vu Phong nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Việc kinh doanh của ba nuôi và của anh không giống nhau, anh cũng hi vọng là ba nuôi vẫn còn có việc kinh doanh nào đó, nhưng mà em cũng đã nhìn thấy rồi đó, anh bận rộn tứ phía, thật sự là không có cách nào vãn hồi lại tổn thất của ba nuôi. Trong tấm thẻ này có mười lăm tỷ, trước tiên em cầm dùng đi, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào, anh đã phái mấy người cho em, bây giờ em ở yên đây một khoảng thời gian đi, khi nào tình hình trong nước dịu xuống rồi thì anh sẽ đón em trở về.”
“Nhưng mà em lo lắng cho ba mẹ ở bên kia.”
Thẩm Niệm Niệm cứ luôn cảm thấy Vu Phong giấu diếm mình cái gì đó, nhưng mà lại không tìm ra chứng cứ, đặc biệt là sau khi mình được đưa ra từ trong tù, thái độ của Vu Phong đối với cô ta rõ ràng rất khác thường.
Mặc dù quan tâm cô ta, đối với yêu cầu của cô ta vẫn là muốn gì được nấy, nhưng mà cô ta cảm thấy Vu Phong có chỗ nào đó không bình thường.
Đây là trực giác của phụ nữ.
Ánh mắt dò xét của Thẩm Niệm Niệm làm cho Vu Phong cảm thấy không thích, nhưng mà anh ta vẫn tốt tính nói: “Yên tâm đi, sau khi anh trở về thì sẽ sắp xếp cho bọn họ ra nước ngoài đến tìm em, sẽ không để bọn họ có chuyện gì đâu. Với lại từ đầu đến cuối Thẩm Hạ Lan đều mang trên mình ơn nuôi dưỡng của ba mẹ em chưa trả, sẽ không thật sự làm gì bọn họ đâu.”