Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói những lời này, nói thật thì Lam Tử Thất rất kinh ngạc.
Nếu như là trước kia thì cô tuyệt đối không tin những lời này lại có thể nói ra từ trong miệng của Thẩm Hạ Lan.
Cô chứng kiến tình cảm giữa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rõ ràng hơn so với ai khác, cho nên lúc Thẩm Hạ Lan nói có lẽ tình cảm của bọn họ sẽ có ngày mất đi hiệu lực, Lam Tử Thất cảm thấy dường như là một chuyện vi diệu.
“Hai người đã từng trải qua sinh tử, loại tình cảm đó không phải là thứ tùy tiện nói thay thế là có thể thay thế.”
Thẩm Hạ Lan nhún nhún vai, thấp giọng nói: “Cùng nhau trải qua sinh tử, đó là khoảng thời gian tình cảm nồng nàn, nếu như trải qua mười năm mà tớ vẫn đứng yên tại chỗ không tiến bộ, mà anh ấy đã sớm cách tớ một khoảng cách, nhớ đến những lần sinh tử đã trải qua cùng với nhau, có lẽ là anh ấy sẽ không vứt bỏ tớ, nhưng mà loại cảm giác tâm linh kết hợp lại không có, tớ không hi vọng là mười năm sau anh ấy lạnh nhạt với đoạn tình cảm này, hoặc là chán ghét. Ngược lại, bởi vì đoạn thời gian sinh tử mà không đành lòng rời bỏ tớ, như thế tớ cũng thật sự quá đáng thương rồi. Tớ tình nguyện bây giờ khổ cực một chút, mệt mỏi một chút, tớ cũng muốn tạo ra một một khoảng trời của riêng mình, sánh vai với anh ấy, lúc ra ngoài nhắc tới Thẩm Hạ Lan, tớ không hi vọng người khác nói tớ là mợ Diệp, tớ hy vọng là ngoại trừ mợ Diệp ra thì người khác còn biết tớ tên là Thẩm Hạ Lan, là một người phụ nữ xứng đôi với Diệp Ân Tuấn.”
Lam Tử Thất có thể nhìn ra được rất nhiều thứ từ trong ánh mắt của Thẩm Hạ Lan.
“Hạ Lan, cậu thay đổi rồi.”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi, tớ chỉ biết là hiện tại tớ không thay đổi, đối với đoạn tình cảm này, sau khi trải qua tất cả mọi chuyện, vốn dĩ tớ cho rằng mình sẽ buông xuống, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể buông xuống được, đặc biệt là khi biết anh ấy không ngoại tình. Hơn nữa, khi tớ biết anh ấy muốn giấu giếm mình chuyện gì đó, tớ lại càng chắc chắn mình phải tạo được thành tích ở giới giải trí, nếu không thì tớ có lỗi với bản thân mình quá.”
Thẩm Hạ Lan vỗ vỗ bả vai của Lam Tử Thất, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cái gì đó đi, sau khi ăn xong rồi thì trở về đoàn làm phim luyện một chút, tớ cảm thấy phần cuối trong bài hát thứ hai của cậu không tốt cho lắm.”
Biểu cảm trên mặt của Lam Tử Thất lập tức sụp đổ.
“Không phải đó chứ, sao cậu lại còn nghiêm khắc hơn nhà soạn nhạc Giang Sơn nữa vậy? Ăn cơm xong còn phải luyện tập, cậu nghe cổ họng của tớ không, đều sắp tắt tiếng luôn rồi này.”
“Cố gắng chắc chắn sẽ có hồi báo, cậu cũng muốn ra mắt mà có đúng không, suy nghĩ đến Tống Đình một chút đi, suy nghĩ đến ba cậu cùng với em trai của cậu, cậu còn có lý do để lười biếng không hả?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Lam Tử Thất không phản bác được.
“Được rồi, cậu nói cái gì cũng đúng. Đi ăn cơm nhanh lên đi, ăn cơm xong rồi thì chúng ta tiếp tục cố gắng.”
“Ngoan lắm.”
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười, khoác tay của Lam Tử Thất đi đến một quán cơm nhỏ ở kế bên.
Hai người gọi vài món ăn, hai bát mì, ăn giống như là hai đứa nhỏ thỏa mãn.
“Nói thật thì bây giờ cậu còn có thể ăn quán ăn vỉa hè như thế này, tớ cảm thấy khó mà tin được.”
Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Cái này thì sao chứ, không phải đều là đồ ăn à?”
“Đâu có giống đâu chứ, dù sao thì cậu cũng là mợ Diệp mà.”
“Ban đầu, lúc ở nước ngoài đối với tớ mà nói một bát mì thịt bò quả thật là một thứ xa xỉ.”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến tình cảnh năm năm trước vừa mới ra nước ngoài.
Lam Tử Thất vội vàng nói: “Đừng có suy nghĩ nữa, đều đã qua hết rồi.”
“Đúng vậy, đều đã qua rồi, đúng rồi, chuyện mà tớ nhờ cậu điều tra đến đâu rồi.”
Lam Tử Thất thở dài một hơi rồi nói: “Loại người nhỏ nhoi như tớ đương nhiên chỉ quen biết với một vài người nhỏ bé mà thôi, những người mà tớ tìm là trong khu xám, tạm thời không có tin tức, có lẽ còn phải tiếp tục chờ đợi. Dựa theo lý thuyết thì vụ án của người phụ nữ kia đã có sự tham gia của cảnh sát điều tra, chắc chắn sẽ có tin tức, nhưng mà kỳ quái là hình như có người nào đó, hoặc là nói có thế lực nào đó đã dập tắt tin tức này, bất cứ tin tức gì liên quan đến người phụ nữ đó đều không truyền ra ngoài, cho dù là tớ tìm bạn trong cục cảnh sát giúp đỡ, nhưng mà vẫn không có tư liệu.”
Nghe Lam Tử Thất nói như vậy, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan híp lại mấy phần.
Là Diệp Ân Tuấn à?
Ngoại trừ anh ra, cô không biết còn có ai có bản lĩnh có thể đè xuống chuyện này như vậy.
Rốt cuộc là người phụ nữ đó có thân phận gì?
Càng như vậy, Thẩm Hạ Lan lại càng tò mò về thân phận của người phụ nữ đó.
“Cứ cho người tiếp tục điều tra đi, chắc chắn sẽ có sơ hở và manh mối.”
“Được rồi, có điều là ngày hôm nay cậu xem như đã hoàn toàn đắc tội với Phương Nguyên rồi, sau này lăn lộn trong giới giải trí, không biết là anh ta có gây chuyện với chúng ta không nữa. Cậu tốt nhất cũng nên chú ý một chút, một mình tớ thì không quan trọng, cùng lắm thì tớ lấy một thân phận khác, nhưng mà cậu lại thành lập công ty điện ảnh, cũng không phải là chuyện của một hai người.”
Lam Tử Thất lo lắng thay cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan phất phất tay, cũng không quan tâm cho lắm.
Sau khi hai người ăn xong thì rời khỏi quán ăn, cả hai nghỉ tới nơi này cách tòa nhà Tài Phú không xa, dứt khoát đi bộ trở về, còn có thể tiêu cơm.
Từ quán cơm đến tòa nhà Tài Phú có một con hẻm nhỏ, xe không chạy vào được, đi bộ từ nơi này có thể tiết kiệm một nửa đoạn đường.
Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất quyết định đi đường này, chỉ là hai người bọn họ chẳng ai ngờ rằng cũng bởi vì lựa chọn con đường này, thế mà hai người lại xảy ra chuyện.