Lam Tử Thất cảm thấy bây giờ rất muốn đạp cho Thành Lâm một đạp.
Cái người này lại bị gì vậy chứ.
Chạy đến đây tặng quà cho người ta, bây giờ lại đến đòi ân tình.
Thành Lâm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lam Tử Thất một cái nào, chế giễu nói: “Cô không có tư cách nói chuyện với tôi đâu, trước tiên không nói tới chuyện cô có nổi tiếng hay không, cho dù có nổi tiếng đi nữa thì cũng phải đến được vị trí như Phương Nguyên thì mới có tư cách nói chuyện với tôi.”
Lời nói này quả thật rất sỉ nhục người khác.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan không khỏi lạnh hơn mấy phần.
“Đây là ý của anh hay là ý của Phương Nguyên?”
“Có khác gì nhau? Tôi là người đại diện của cậu ấy.”
“Vậy thì được rồi, từ bây giờ trở đi Thẩm Hạ Lan tôi đảm bảo sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì với Phương Nguyên, trái cây ngày hôm nay ba trăm triệu có đủ không?”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì trực tiếp chuyển tiền qua cho Thành Lâm, đồng thời còn chụp màn hình lại làm chứng.
“Cô…”
Thành Lâm không ngờ tới là Thẩm Hạ Lan lại có thể nói được làm được, tin nhắn gửi tới làm cho sắc mặt của anh ta có chút khó coi.
“Sếp Thẩm, không cần thiết phải tuyệt tình như thế? Đều là người trong cùng một giới, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, cô cần gì phải…”
“Thật ngại quá, nhường đường cho.”
Thẩm Hạ Lan căn bản không nghe câu nói tiếp theo của anh ta, trực tiếp đẩy Thành Lâm ra rồi kéo Lam Tử Thất đi khỏi đó.
Lam Tử Thất cảm thấy lúc này Thẩm Hạ Lan thật sự quá đẹp rồi.
“Hạ Lan, lúc nãy cậu thật là ngầu quá đi.”
“Cái tên Phương Nguyên đó quả thật là ôn thần mà, đụng tới anh ta thì không có chuyện gì tốt hết, bây giờ lại để cậu đốt mất ba trăm triệu, sau này cậu phải nhớ cho kỹ đó, nếu như trong giới này cậu còn nghe thấy cái tên của anh ta thì cậu phải đi đường vòng.”
Trong mắt của Thẩm Hạ Lan xẹt qua một tia chán ghét.
Cô thật sự không thích tác phong hành sự của Phương Nguyên.
Lam Tử Thất có chút bi thương nói: “Nếu như dính dáng tới tài nguyên thì sao đây, cậu biết rồi đó, bây giờ tớ vẫn là một ngôi sao nhỏ, không có thực lực để đoạt tài nguyên với một người có chỗ đứng như là Phương Nguyên.”
“Vậy thì không nhận, tớ cũng không tin tránh Phương Nguyên cậu còn không thể ra mắt.”
“Cô nhóc này, đi thôi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon.”
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ ở trong lòng, sau đó lại nói: “Mặc kệ anh ấy đi, chúng ta đi ăn của chúng ta.”
“Ui, rốt cuộc bây giờ cậu cũng đã không ưu tiên anh ta nữa rồi, nhưng mà sao tớ lại cảm thấy khó chịu như thế.”
Lam Tử Thất thật sự hy vọng Thẩm Hạ Lan có thể sống tốt, nhưng mà bây giờ còn không biết là bầu không khí khó chịu giữa cô với Diệp Ân Tuấn phải kéo dài đến lúc nào, cô nhìn thấy mà lo lắng chết đi được.
Thẩm Hạ Lan lại cười nhạt nói: “Tớ cũng nên sống vì bản thân mình, nếu như anh ấy đã không thẳng thắn với tớ, vậy mà còn không thể để tớ giận dỗi một chút hả?”
“Chà, nói lời này ra sao tớ lại không cảm thấy là hai người đang chiến tranh lạnh với nhau, hay là nói cậu đã không tức giận nữa rồi?”
“Làm sao có thể không tức giận được chứ? Con của tớ bởi vì chuyện này mà không còn, tớ không quan tâm anh ấy giấu giếm tớ là có mục đích gì, chỉ riêng điểm này tớ đã không thể để cho tớ tùy tiện tha thứ cho anh ấy. Tớ cũng đã từng suy nghĩ cứ luôn đặt anh ấy lên đầu, đứng sau lưng anh ấy rồi đánh mất chính mình, kết quả là đến lúc tớ muốn biết chuyện gì thì lại đột nhiên phát hiện tất cả những người ở bên cạnh của tớ đều là người của anh ấy, anh ấy không muốn để cho tớ biết được chuyện gì thì tớ không thể điều tra ra được một chữ nào, loại cảm giác này thật sự rất không tốt. Cho dù sau này tớ vẫn còn muốn ở bên cạnh anh ấy, vậy thì tớ vẫn phải là một người phụ nữ có thể sánh vai với anh ấy mà không phải là người đứng ở phía sau được anh ấy bảo vệ như trước kia, làm người phụ nữ gặp chuyện gì cũng không biết xử lý. Vào khoảnh khắc mất đi đứa nhỏ, tớ đột nhiên cảm thấy mình giống như là một con chim hoàng yến được anh ấy nuôi dưỡng, một ngày nào đó nếu tình cảm của anh ấy đối với tớ không còn nữa, tớ rời khỏi anh ấy thì tớ vẫn có thể sinh sống được trong xã hội này không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Lam Tử Thất ngây ra một lúc.
“Tình cảm của Diệp Ân Tuấn đối với cậu rất sâu đậm, cậu nên biết điểm này.”
“Trước kia tớ cũng nghĩ như vậy đó, nhưng mà kể từ khi anh ấy ở bên cạnh người phụ nữ đó, trên cổ áo sơ mi của anh ấy lại xuất hiện dấu son môi, tớ mới bừng tĩnh đại ngộ. Cho dù lần này không phải là anh ấy ngoại tình, cho dù là anh ấy có nỗi khổ tâm, nhưng mà tớ vẫn cảm thấy khủng hoảng và tan nát cõi lòng như cũ. Tớ không dám tưởng tượng tình cảm của một người đối với một người có thể được kéo dài trong bao lâu, có lẽ bởi vì giữa bọn tớ có con cho nên thời gian duy trì dài hơn một chút, nhưng mà tình yêu có thể đi được bao xa thì chẳng ai biết hết. Nếu như tớ vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác làm một cô công chúa sống trong tòa tháp, một khi đến ngày tình cảm mất đi hiệu lực, tớ nên xử lý như thế nào đây?”