Trước khi ra về, Bạch Nhã Băng đi vào nhà vệ sinh Lục Dĩ Tường thấy thế liền đi theo đứng đợi ở trước cửa cô rửa tay đi ra không hề để ý xem anh như là người vô hình. Lục Dĩ Tường vội kéo tay của Bạch Nhã Băng theo phản xạ cô quay người lại bẻ tay anh ra phía sau khiến cho anh mặt mày nhăn nhó, kêu la:
"Đau! Đau! Đau! Tiểu Băng! Em hãy bỏ tay anh ra trước đi anh đau lắm đó."
Bạch Nhã Băng nheo mắt bẻ mạnh tay của anh ra phía sau hơn, gương mặt nghiêm nghị, lãnh đạm hỏi:
"Anh là ai? Tại sao lại biết tên của tôi còn gọi thân mật như vậy nữa?"
Lục Dĩ Tường ngẩng đầu lên nhìn cô tay còn lại tự chỉ vào mặt của mình nét mặt khó tin khi cô không nhớ mình là ai?
"Tiểu Băng! Em không nhớ anh là ai sao? Chúng ta đã gặp nhau lúc sáng rồi đấy."
"Lúc sáng?" Bạch Nhã Băng cau mày nhớ lại những chuyện lúc sáng cô đã nhớ ra anh chính là người đã va chạm xe với mình bỗng đôi mày của cô càng cau chặt lại hơn nữa.
"Tôi nhớ rồi anh chính là người đã va chạm xe với tôi nhưng mà lúc đó tôi không hề nói cho anh biết tên của tôi. Nói! Tại sao anh lại biết tên của tôi? Anh đã điều tra và biết được những gì rồi?" Bạch Nhã Băng vẫn không buông cánh tay của anh ra gương mặt càng lạnh lẽo hơn, giọng nói có chút lớn tiếng hỏi anh.
"Nếu muốn anh trả lời những câu hỏi đấy của em thì trước tiên em hãy buông cánh tay của anh ra đi." Lục Dĩ Tường bày ra bộ mặt đáng thương nhìn cô.
Bạch Nhã Băng lườm anh rồi buông tay ra anh xoay khớp vai một cái rồi đứng thẳng người trả lời cô:
"Anh không có điều tra em cho dù là anh có muốn điều tra đi chăng nữa thì với thân phận của em thì điều tra cũng vô ích thôi sở dĩ anh biết được tên của em là bởi vì bạn của anh nói cho anh biết."
"Bạn của anh?" Mày của cô vẫn không ngừng nhíu chặt, mặt không đổi sắc suy nghĩ một lúc, cô nhớ ra rồi anh là bạn của Dạ Thành Đông, Tần Đình Danh mà hai người họ là những người đứng đầu trong giới hắc đạo nên biết đến cô cũng là điều bình thường.
"Tôi quên mất anh là bạn của Dạ Thành Đông và Tần Đình Danh nhưng tôi không thích anh gọi tôi là Tiểu Băng tôi với anh có quen biết gì nhau đâu mà gọi như thế sau này khi gặp tôi anh cứ gọi tôi là Bạch tiểu thư hoặc gọi thẳng tên tôi là Bạch Nhã Băng nếu anh còn dám gọi tôi như thế nữa thì đừng có trách tôi." Cô nhìn anh với ánh mắt sắc bén, lời nói đầy cảnh cáo, đáng sợ.
"Chẳng phải bây giờ chúng ta đã quen biết rồi sao? Với lại anh thích gọi em là Tiểu Băng còn Bạch tiểu thư hay Bạch Nhã Băng anh đều không thích gọi. Tiểu Băng đáng yêu hơn." Lục Dĩ Tường cười tươi vẫn thích nhây với cô.
Bốp! Bạch Nhã Băng đấm thẳng vào con mắt trái của Lục Dĩ Tường khiến cho anh choáng váng, ngã nghiêng muốn đứng không vững . Bạch Nhã Băng phủi phủi tay lườm lườm anh cất giọng nói:
"Đây chính là hậu quả mà anh tự chuốc lấy tôi đã cảnh báo rồi chỉ tại anh không nghe thôi."
Cô quay người rời đi anh ôm mắt dõi theo cô, gương mặt nhăn nhó khó coi, lẩm bẩm một mình:
"Con gái gì mà dữ thế hở một chút là động tay động chân nhưng mà sao mình lại cảm thấy đáng yêu quá vậy? Càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu con gái là phải như thế hiền lành quá sẽ bị người khác bắt nạt."
Ở bãi đỗ xe, Hạ Tử Quyên tựa người vào xe thấy Bạch Nhã Băng đi đến môi khẽ cau lên hỏi:
"Sao cậu đi vệ sinh lâu quá vậy? Bị chột bụng sao?"
"Không phải! Chỉ là tớ mới vừa gặp một tên điên thôi nhưng cậu yên tâm tớ đã xử anh ta rồi."
Hạ Tử Quyên bật cười cô tất nhiên là không lo lắng rồi nếu như đổi lại là người khác thì cô sẽ lo lắng nhưng đối với Bạch Nhã Băng thì cô rất an tâm.
Thụy Điển
Tại một căn biệt thự sang trọng, vô cùng rộng lớn ở bên trong một chàng trai chân gác lên bàn đưa qua đưa lại, mắt nhắm lại lắc lư theo nhạc được một lúc anh mở mắt ra gọi quản gia đến:
"Quản gia! Ông hãy sắp xếp cho tôi tuần sau tôi sẽ quay về nước đột nhiên tôi cảm thấy ở đây chán rồi muốn về nhà thăm bà chị dữ dằn của tôi."
"Vâng! Tôi sẽ cho người đi sắp xếp ngay." Quản gia gật đầu rồi đi làm ngay.
Bạch Huyền Nghị đứng dậy đi ra xe vừa đi vừa nói một mình:
"Mình phải đi mua quà thôi mà nên chọn quà gì bây giờ chọn mà không đúng ý thế nào cũng bị ăn đập cho mà xem."
Lái xe rời khỏi biệt thự trên xe bạn của anh gọi điện đến:"A Nghị! Tuần sau bọn này tổ chức đi Pháp chơi cậu có đi không?"
"Tuần sau sao? Thật tiếc quá tuần sau tôi phải quay về nước rồi lần này tôi quay về sẽ quậy banh nhà cậu của tôi cho cậu xem." Ánh mắt gian xảo, tinh ranh vô cùng của Bạch Huyền Nghị.
"Quậy banh luôn sao? Cậu không sợ cậu của cậu sẽ đánh chết cậu sao?"
"Bọn họ dám? Cậu đừng quên tôi có chị của tôi chống lưng chỉ cần chị tôi lên tiếng bọn họ dám làm gì tôi? Càng không thể làm gì với chị của tôi bởi vì chị ấy có ông ngoại chống lưng." Bạch Huyền Nghị nói với ngữ điệu tràn đầy tự tin, khí thế không biết sợ ai.
"Tôi quên mất cậu còn có một người chị đáng sợ."
"Vậy thôi! Tôi cúp máy đây tôi phải đi mua quà cho chị ấy nữa." Bạch Huyền Nghị tắt máy, mỉm cười vui vẻ chỉ cần nghĩ đến cảnh Bạch An Lương cùng La Tố Chi tức tối, đầu muốn sì khói mà vẫn không làm được gì anh anh cảm thấy vui, hả hê vô cùng.