Đông lôi hiếm thấy vang lên liên tiếp cả đêm, Kinh thành rơi một trận đông tuyết mười năm mới gặp, không khí lạnh rét như lưỡi đao.
Vong Nam Uyển lại nghênh đón mùa xuân ấm áp, khoảng cách giữa hai người dày như tường thành băng lũy, hóa thành một vũng xuân thủy, tia nước nhỏ xoa dịu lòng người.
Hôm sau thức dậy, Vân Châu chỉ cảm thấy bên cạnh có thêm một người, vô thức định bao lấy chăn lui vào góc tường, lại bị đôi tay nở nang kia lôi về.
''Sợ cái gì, cũng đâu có làm gì nàng?'' Diệp Tư Quân nhắm mắt lại giọng nói lười biếng.
Vân Châu không khỏi thanh tĩnh lại.
Nhớ tới đêm qua trước khi đi ngủ ăn chút bữa khuya, uống chút rượu, sau đó nước mắt nước mũi giàn dụa làm tổ trong ngực y, vừa khóc vừa nói.
Náo loạn hơn nửa đêm, về sau thì không nhớ gì nữa.
Y phục trên người vẫn còn nguyên, lại thấy Diệp Tư Quân cũng ăn mặc chỉnh tề, trong lòng ấm áp, gương mặt liền nóng lên, nhỏ giọng thì thầm.
''Thiếp chỉ là không quen bên cạnh có người''
''Về sau sẽ quen'' Diệp Tư Quân lần nữa nhắm mắt lại, tiền thể còn bá đạo thuận tay kéo nàng vào ngực.
''Còn sớm, ngủ thêm một lát đi''
Vân Châu lại không ngủ được, chỉ ngoan ngoãn kề sát vào ngực y.
''Cái kia...'' nàng do dự không nói.
''Có chuyện gì thì nói thẳng!'' Diệp Tư Quân nhắm mắt.
''Thiếp nhớ trước kia, không phải sáng sớm đã phải vào triều rồi sao? Gần đây sao không đi?'' Vân Châu vô thức hỏi.
''Bị bãi quan rồi''
Nhẹ như mây trôi nước chảy, tựa như nói một chuyện cực kỳ bình thường, ngay cả một tơ một hào gợn sóng cũng không có.
Vân Châu sững sờ, im lặng cả buổi không nói lời nào.
''Sao? Ghét bỏ phu quân của nàng rồi à?'' chậm rãi mở mắt ra, Diệp Tư Quân lấp lánh nhìn chằm chằm nàng.
''Không có...không có, làm sao có thể'' Vân Châu ngượng ngùng.
''Vốn dĩ thiếp nghe bọn họ gọi chàng là Tướng quân, về sau lại là Thiếu khanh đại nhân, thiếp cho là chàng đổi chức quan, không ngờ...''
''Là bởi vì thiếp sao?''
Sắc mặt nàng đỏ lên, trong ngượng ngùng có áy náy, tay nắm chặt góc áo y.
Có đôi khi nàng cảm thấy mình là một ngôi sao tai họa, bất kỳ người nào tiếp cận mình đều sẽ trở nên bất hạnh.
''Nói hươu nói vượn!''
Hung hăng gõ lên trán nàng một cái, sắc mặt Diệp Tư Quân nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.
''Nàng cho là bản lĩnh của nàng lớn bao nhiêu?''
''Đùa nàng thôi, Hoàng thượng sao có thể bãi quan ta được?''
Đại Lý Tự nhiều bản án gay go như vậy, nhân thủ khuyết thiếu nghiêm trọng, khó khăn mới có một quan thích hợp, hắn sao có thể bỏ qua.
''Không nói mấy thứ này nữa, ngủ thêm một lát, sau đó rời giường ăn cơm thật ngon''
''Ừm''
Rốt cuộc thở dài một hơi, Vân Châu ngọt ngào dán ở ngực y, đắc ý nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên nàng quyết định tín nhiệm một người, cảm giác như vậy thật tốt, chỉ nếm thử một chút là nàng đã rơi luôn vào.
Cứ tiếp tục như vậy đi.
Cho dù y là độc dược, nàng cũng nguyện ý từng ngụm uống vào.
Dù người trước mắt là một đám lửa, nàng cũng muốn biến thành bươm bướm lao tới, chết cũng chết oanh liệt.
Diệp Tư Quân cũng không biết ý nghĩ của nàng, chỉ cảm thấy trọng lượng đặt trong ngực càng ngày càng nặng, trĩu nặng thẳng vào lòng.
...
Tỉnh lại lần nữa, đông tuyết đã ngừng.
Mây đen dần tan đi, ánh nắng khô vàng xuyên qua tầng mây, rắc tia nắng ấm trắng xóa xuống đại địa.
Vuốt ve chăn bông sớm đã trống rỗng bên cạnh, Vân Châu cười còn muốn ngọt hơn nắng ấm vào đông.
''Đào Công, tìm cho ta một bộ y phục xinh đẹp tới đây''
''Dạ''
Đào Công mức nước hầu hạ, sau đó lấy ra hai bộ y phục mùa đông, một bộ là màu đỏ thẫm thêu Tuyết Mai, một bộ là nước hồ màu lam xinh đẹp, thêu đuôi Khổng Tước màu ngọc bích.
Trái xem phải xem, Vân Châu chọn bộ gấm đỏ thêu Tuyết Mai, chải đầu kiểu Triều Vân, chọn vài trâm cài tóc vàng hồng ngọc châu.
Trang hoàng thỏa đáng, bữa sáng nóng hổi được bưng lên.
Có canh gà nấm mà người Khố Nạp thích, cũng có cháo thịt nạc đặc thù của Đại Cảnh triều, bánh bao long nhãn và mì hoành thánh nhỏ.
Nàng vô thức bưng canh gà nấm yêu thích nhất, lúc đang định đưa vào miệng, chợt ngừng lại.
Một lát sau, dứt khoát kiên quyết buông canh gà nấm xuống, bưng chén mì hoành thánh nóng hổi kia lên bắt đầu ăn.
''Ô, Công chúa sao vậy? Ngay cả canh gà nấm người thích nhất cũng không uống sao?''
Ca Na dẫn mấy người vào cửa, vừa vặn trông thấy cảnh này, lập tức âm dương quái khí.
''Chỉ là một chén canh thôi mà, Ca Na cô nương ngay cả cái này cũng muốn so đo sao?''
Không mềm không cứng đánh trả, Vân Châu bỏ mì hoành thánh cuối cùng vào trong miệng, ngay cả súp cũng uống hết.
Ca Na không có lời nào để nói, trên mặt hết sức giận dữ.
''Hừ! Tính tình Công chúa rất lớn, quả nhiên có Phò mã sủng ái, sống lưng cũng có khí phách hơn''
''Ca Na cô nương lại nói đùa rồi, dù Phò mã có sủng ta hay không, ta cũng là Công chúa Khố Nạp, đều phải cẩn thận hiếu thuận Vương hậu, trung thành với phụ vương, ngươi nói xem?''
Vân Châu cười, ý cười lại không tới đáy mắt.
Một câu nghẹn đến Ca Na không nói gì được nữa, chỉ có thể tức giận đứng ở ngoại điện, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
''Được rồi Đào Công, dọn dẹp đồ đi, Ca Na cô nương cũng vào đi, đúng lúc đưa các tỷ tỷ mới tới cho ta xem một chút''
Vân Châu đứng dậy vuốt ve y phục, ngồi ngay ngắn ở chính vị.
''Dạ!''
Không tình nguyện hạ thấp người, Ca Na nhanh chóng đưa mấy người Vương hậu tặng tới.
''Đây là Ca Cơ cô cô, nàng ấy là lão nhân bên cạnh Vương hậu nương nương, chắc hẳn Công chúa cũng quen, còn có Ca Mẫn và Ca Nhã tỷ tỷ, đều là Vương hậu tuyển chọn tỉ mỉ''
Còn chưa dứt lời, ba người tiến tới tham bái Công chúa.
''Không dám không dám, các tỷ tỷ mau đứng lên'' Vân Châu vội vàng đứng lên, dáng vẻ không dám thụ lễ.
Những người này đều là tâm phúc của Vương hậu, dù mình là một Công chúa, trước mặt bọn họ cũng phải thấp hơn một nửa.
Đương nhiên, đó cũng là lúc trước.
Hiện tại nàng là Công chúa hòa thân, bọn họ là tỳ nữ Vương hậu đưa tới, dù là thân phận hay địa vị đều cực kỳ có khoảng cách.
Chỉ là Vân Châu không ngốc đến mức vừa gặp đã bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
''Công chúa quá khách khí, chúng nô tỳ sao dám''
Không hổ là Quản sự cô cô bên cạnh Vương hậu, Ca Cơ vô cùng có mắt nhìn sự việc.
''Cô cô nói đùa rồi, một mình ta tha hương nơi đất khách quê người, bên cạnh chỉ có chút ít người nhà, lúc vừa tới đây sợ hãi cả đêm''
Vân Châu thân mật nắm tay Ca Cơ.
''Hiện tại thì tốt rồi, khó được mẫu hậu yêu thương ta, đưa cô cô và hai vị tỷ tỷ tới theo giúp ta, nếu không...''
Vân Châu cúi đầu lau nước mắt, biểu diễn vô cùng chân thành tha thiết.
Ca Cơ sửng sốt mấy lần mới xấu hổ mở miệng cười.
''Vương hậu nương nương cũng là lo lắng cho Công chúa, để chúng nô tỳ tới bồi tiếp, giải nỗi khổ nhớ nhà cho Công chúa, cuộc sống về sau người không còn một mình nữa''
''Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi''
Vân Châu tiếp tục lau nước mắt.
Ca Cơ đều sợ ngây người, nàng ta nghĩ, lúc trước cũng không nhìn ra Công chúa ỷ lại Vương hậu biết bao nhiêu??
Hàn huyên với nhau một hồi, Vân Châu nắm tay Ca Cơ.
''Vừa vặn hôm nay trời lạnh, chúng ta không ngại thì ở đây bày thêm một bàn, uống chút rượu ủ ấm thân thể, được không?''
''Cái này...'' Ca Cơ vô cùng do dự.
Vân Châu vẫn không khỏi phân bua đứng dậy, phân phó Đào Công.
''Buổi trưa cho phòng bếp dọn một bàn thức ăn ngon, lại lấy một vò rượu hoa mai đến, ta muốn cùng các tỷ tỷ uống vài chén''
Ca Cơ còn định cự tuyệt, lại bị Vân Châu chặn lại.
''Cô cô, ta thật sự bắt mọi người làm thân nhân đường xa tới đây, ngài cũng đừng từ chối''
''Cái này...được thôi''