''Phải rồi, còn có thư của Lạc nương nương'' Ca Na cười không có ý tốt.
Đôi mắt Vân Châu sáng lên, nhanh chóng bình tĩnh lại, không nhanh không chậm nói một câu.
''Biết rồi''
Trở lại nội thất, Vân Châu đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Đào Công.
Ca Na bị đuổi ra không nhịn được mà bĩu môi.
''Xí! Ta ngược lại muốn xem xem Công chúa ngươi có thể đắc ý tới khi nào''
Còn chưa quay đầu, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, suýt đụng vào một người, tập trung nhìn vào thì ra là Diệp Tư Quân.
''Tướng quân, sao...ngài lại tới đây?''
Nụ cười xấu hổ bối rối, Ca Na cấp tốc kịp phản ứng, vuốt ve y phục chải chải tóc, ra vẻ chỉnh tề.
''Ta đã sớm không còn là Tướng quân, về sau đừng gọi vậy nữa''
Ngữ khí Diệp Tư Quân nhàn nhạt.
''Xem trí nhớ này của nô tỳ đi, ngài đã nói mấy lần rồi, thế mà nô tỳ cứ thế không nhớ cho kỹ''
Cười lả lơi một tiến, Ca Na lắc mông dán sát lại.
''Thế tử đại nhân, Công chúa vừa mới nhận được thư của Khố Nạp, đang xem đó, ngài đến rất đúng lúc''
Trong tươi cười tràn đầy không có ý tốt, còn ẩn ẩn mang theo châm ngòi.
Diệp Tư Quân cười nhạt: ''Nếu như vậy thì ta không vào, chờ Công chúa xem xong thư rồi ta lại đến''
''Ấy ấy ấy, Thế tử đại nhân người không được đi''
Kìm lòng không được mà dán vào, Ca Na ôm lấy cánh tay Diệp Tư Quân.
''Đừng đi mà, mấy ngày rồi ngài không đến, Công chúa chúng nô tỳ vẫn luôn nhớ ngài đó, ngài vẫn nên đi xem chút đi''
Không nói tiếng nào kéo Diệp Tư Quân đến cửa phòng Công chúa, trơ mắt nhìn y đi vào, Ca Na mới lắc mông rời đi.
''Các ngươi càng trốn tránh, ta càng phải nhắc nhở, Công chúa à, đời này kiếp này của người đều chạy không thoát Khố Nạp đâu''
Nội thất.
Vân Châu gấp gáp cầm thư nhà của mẫu thân, phong thư đáng thương đã bị tàn nhẫn mở ra, không biết bị bao nhiêu người xem qua rồi. nhưng nàng không quan tâm được nhiều như vậy.
Giấy viết thư chỉ có một tờ hơi mỏng, bên trên chỉ có một câu ngắn ngủi.
''...Vương hậu đối với ta ân trọng như núi, con không cần lo cho ta''
Cũng may, đúng là chữ viết của mẫu phi, trên trang giấy ố vàng còn ẩn ẩn thấm ướt, có lẽ lúc mẫu phi viết thư lòng cũng nát, không biết khóc bao nhiêu lần.
Áp sát bức thư vào ngực, Vân Châu cắn môi ngăn bản thân bật khóc.
Nhưng nước mắt trào lên vẫn khiến đôi mắt nàng mơ hồ, trước mặt dường như có bóng người, trường bào màu xanh đen, cao lớn.
Y chậm rãi tới gần, đứng trước mặt nàng không nói một lời.
Vân Châu đưa tay lau nước mắt, rốt cuộc thấy rõ người tới, nàng lo sợ không yên đứng dậy.
''Chàng...sao lại tới đây?''
Vô thức, nàng định giấu bức thư ra sau lưng, lại nghĩ tới trên giấy căn bản không có gì quan trọng, hai tay liền buông lỏng.
Một bức thư thật mỏng, vừa vặn rơi xuống trên mặt bàn trước mặt hai người.
''Tới xem nàng một chút''
Giọng nói của Diệp Tư Quân ôn nhu, tự mình ngồi xuống trên giường dài, đôi mắt từ đầu đến cuối không nhìn tới bức thư kia một chút.
''Khố Nạp lại đưa tới ba người, cộng thêm những kẻ không an phận Ca Na, Ca Anh, Ca Trân bên cạnh nàng nữa, tổng cộng hơn năm sáu người''
''Phải'' Vân Châu liều mạng cắn môi.
Nàng như hoang đảo giữa biển hồ sông núi, xung quanh đều là cá mập ăn thịt người, người ở bờ bên kia nhiều lần muốn cứu vớt nàng nhưng vẫn không cách nào tiếp cận được.
''Thực sự không ổn thì thiếp dọn ra ngoài ở, tuyệt đối không thêm phiền phức cho chàng''
Hai bên chịu quản thúc, Vân Châu đều sụp đổ hơn so với bất kỳ ai khác, nhưng nàng còn cách nào?
''Nàng từ nhỏ đến lớn từng bước một nhượng bộ, để đổi lấy những thứ này sao?''
Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào mắt nàng, Diệp Tư Quân đưa tay lau đi nước mắt trên hai má nàng, trong ôn nhu mang theo chút đau lòng.
''Vân Châu, ta biết nàng bị ủy khuất, ta biết tất cả những thứ này đều không phải là nàng mong muốn''
''Nhưng nàng không có cách, chỉ có thể nhường nhịn có đúng không?''
Giống như gặp được tri kỷ, ủy khuất chịu đựng nhiều năm đều không cảm thấy khổ, bị người trong lòng đột nhiên nói ra, liền biến thành chuyện đã xảy ra thì không thể cản.
Nàng gục xuống bàn nghẹn ngào khóc nức nở, giống con thú nhỏ lạc lối giữa đất trời rộng lớn, cóng muốn chết lại không biết tránh đến nơi nào.
Diệp tư Quân đứng dậy đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, giống như dỗ trẻ con.
Thật lâu y mới lẩm bẩm nói.
''Vì lẽ đó, nàng phải học cách phản kháng''
Còn chưa dứt lời, Vân Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn y chằm chằm.
''Nếu như mẫu phi và đệ đệ của thiếp mạnh khỏe, thiếp nhất định sẽ gϊếŧ bà ta trước tiên''
''Đáng tiếc là họ đều bị Vương hậu nắm trong tay, phụ vương thiếp càng không quản, thiếp làm sao phản kháng''
Mu bàn tay khoan hậu có lực, nhẹ nhàng vỗ từng cái sau lưng nàng.
Vân Châu bất giác áp mặt vào cánh tay y.
Diệp Tư Quân khẽ giật mình, chậm rãi cúi người nhẹ nhàng nâng mặt nàng, trầm thấp mà kiên định nói.
''Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương*''
*Giả vờ đã sửa xong con đường đang bị hỏng
Trầm mặc thật lâu, y buông gương mặt Vân Châu ra, đứng chắp tay trước cửa sổ nhìn ra bông tuyết bay lả tả bên ngoài.
''Cưới nàng vào cửa, suốt đời ta cũng sẽ không hối hận''
''Nàng phản kháng, núi đao biển lửa ta thay nàng xông pha chiến đấu, chỉ cần ta còn lại một hơi thở, chắc chắn sẽ bảo hộ nàng chu toàn''
''Nếu nàng không phản kháng, ta cũng sẽ chăm sóc nàng cả đời, để nàng áo cơm không lo''
''Hôm nay ta chỉ cần một câu của nàng, phản, hay không phản?''
Trong phòng lâm vào im lặng, chỉ có tiếng bông tuyết bị gió xoáy trên cửa sổ thủy tinh.
Vân Châu gần như không nghĩ ngợi, liền kiên quyết đứng lên ôm lấy y từ phía sau.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Khóe môi không tự giác giơ cao lên, bàn tay to lớn khoan hậu của Diệp Tư Quân trùm lên bàn tay trắng nhỏ, bầu không khí yên lặng ngọt ngào hơn mấy phần.
Nước mắt thấm ướt nhẹp y phục sau lưng, Vân Châu như phóng thích tâm tình gì đó, khóc đến nước mắt rơi như mưa lặng yên không một tiếng động.
Chỉ có thân thể và bả vai run lên, khiến người ta hết sức đau lòng.
''Lúc ba tuổi thiếp đã học được tình người ấm lạnh, khi đó thiếp thường xuyên bị các tỳ nữ nhục mạ, mắng mẫu phi của thiếp chỉ là tỳ nữ xuất thân ti tiện, mắng thiếp là tiểu tiện chủng không được sủng ái''
''Mẫu phi trời sinh tính đàng hoàng bị dọa sợ, ôm thiếp khóc cả đêm''
''Bà ấy không biết, ở nơi ăn thịt người đó, trời sinh mỹ mạo cũng là tội, lúc tốt thì bị người ta đố kỵ, lúc không tốt thì bị người ta giậu đổ bìm leo''
''Về sau có đệ đệ của thiếp, người khác càng ghen ghét, đệ đệ là Hoàng tử mà, mẫu phi cả đời có nơi dựa vào, những người trong hậu cung bắt đầu không phục, hạ độc đệ đệ của thiếp, hạ độc thiếp, mẫu phi không quyền không thế, vì để chúng thiếp sống sót, bà nương nhờ vào Vương hậu quyền thế ngập trời''
''Mẫu phi cam tâm tình nguyện làm tỳ nữ cho Vương hậu, đưa đệ đệ đến bên cạnh Hạnh Trăn làm thư đồng, nuôi dưỡng thiếp ở trước mặt Vương hậu''
''vương hậu cũng không để ba mẹ con của thiếp vào mắt, chỉ coi chúng thiếp như quân cờ, nhưng không sao, mẫu phi của thiếp đã rất thỏa mãn rồi''
''Sang năm thiếp lên mười bảy, đệ đệ cũng mười tuổi, qua mười tuổi thì nó chính là đại hài tử, lại thêm mấy năm nữa nó sẽ trưởng thành, có thể cưới một Vương phi, chuyển ra ngoài cung sống''
''Không cầu nó đại phú đại quý, chỉ cầu nó bình an, tuổi già chiếu cố mẫu thân thật tốt, đây cũng là tâm nguyện suốt quãng đời còn lại của thiếp''
Đây là lần đầu tiên nàng phá vỡ hàng rào cao trong lòng, đem tất cả mọi thứ nói thật ra trước mặt người khác.
Chậm rãi xoay người, Diệp Tư Quân ôm nàng vào lòng, thật lâu chỉ nói một câu.
''Về sau, núi đao biển lửa, ta che chắn cho nàng''
Vân Châu an tâm nhắm mắt lại, áp sát trên lồng ngực nở nang, lắng nghe nhịp tim khỏe mạnh hữu lực của y.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy thế gian này thật ấm áp.