''Hoàng thượng, khi nào thì họ trở về?''
''Đại hội luận võ tiến hành thế nào rồi? Thần thiếp có thể xuất cung xem không?''
Trong đôi mắt sáng lấp lánh, nội tâm Diệp Tư Nhàn tràn đầy chờ mong.
Không vì cái gì khác, nàng chỉ cầu náo nhiệt.
Bao nhiêu năm Đại Cảnh triều chưa từng có đại sự như vậy, không biết cảnh tượng sẽ long trọng biết bao.
''Kỳ quái''
Triệu Nguyên Cấp buồn bực nhìn chằm chằm nàng.
''Nàng cũng đâu có tham gia, kích động cái gì? Chẳng lẽ nàng cũng muốn lên thử sao?''
Đế vương không nhịn được trêu chọc, Diệp Tư Nhàn hung hăng lườm hắn.
''Thiếp không thể tham gia, nhưng Cửu đệ Thập đệ đều phải đi, thiếp là tẩu tẩu, quan tâm hôn sự của các đệ đệ một chút, chẳng lẽ không được?''
Diệp Tư Nhàn hùng hồn.
Triệu Nguyên Cấp cười vang: ''Cũng xem như nàng biết tìm lý do''
''Đáng tiếc nàng vẫn không thể đi''
Lời nói của hắn xoay chuyển, gọn gàng nhưng khéo léo cự tuyệt mong đợi của nàng.
''Tại sao?''
Một chậu nước lạnh đổ xuống đỉnh đầu, Diệp Tư Nhàn chỉ cảm thấy một đám lửa nhỏ trong lòng bị dội tắt, thật lạnh.
''Không được là không được, cũng không có gì đẹp đẽ, nàng ở trong cung với bọn nhỏ đi, trẫm sẽ cho người báo cáo kết quả mọi lúc mọi nơi cho nàng''
Diệp Tư Nhàn: ''...''
Còn muốn đấu tranh một chút, nhưng sắc mặt Triệu Nguyên Cấp đã nặng nề đen xuống, ánh mắt cũng có chút nghiêm túc.
Nàng há miệng vẫn không dám phản kháng nữa.
Thấy biểu hiện dè dặt bị hù dọa của tiểu nữ nhân, trong lòng Triệu Nguyên Cấp có chút đau nhói.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chút mềm lòng.
Khố Nạp quốc xa hoa dâʍ đãиɠ, một lão già Quốc vương háo sắc, một tên Thái tử tiểu háo sắc, bọn hắn không xứng nhìn Nhàn Nhàn, dù một chút cũng không được.
''Không đi thì không đi, hung dữ cái gì mà hung''
Diệp Tư Nhàn nhỏ giọng thì thầm, múc canh bổ đặt trước mặt hắn, mình cầm giỏ không rời đi.
Triệu Nguyên Cấp muốn giải thích, nhưng lại không muốn dùng những chuyện này làm bẩn tai nàng.
Càng nghĩ, hắn quyết định, triệu Diệp lão phu nhân tiến cung.
''Ngày mai Khố Nạp quốc phải vào Kinh, bây giờ ngươi truyền chỉ đến Diệp phủ''
Triệu Nguyên Cấp vừa phê tấu chương vừa phân phó Phùng An Hoài.
Nhưng mà...Phùng An Hoài vô cùng lưỡng lự.
''Cái này không hợp quy củ, Hoàng thượng, mệnh phụ bên ngoài không thể qua đêm trong cung, người xem...''
''Không được sao?''
Triệu Nguyên Cấp nhíu mày nhìn chằm chằm hắn.
Sau một hồi, Phùng An Hoài rốt cuộc không chịu nổi, cười khổ gật đầu.
''Có thể, lão nô đi ngay, đi ngay''
...
Đêm đó, Triệu Nguyên Cấp không đến hậu cung.
Diệp Tư Nhàn một thân một mình ngột ngạt, trước khi đi ngủ nàng còn càu nhàu.
''Đi ra xem một chút thì làm sao? Cũng đâu phải chuyện thần bí gì''
''Đến lúc đó nhiều bách tính đều có thể vây xem như vậy, sao ta không được đi?''
Viên Nguyệt dở khóc dở cười.
''Người mau đi ngủ đi, sắp canh ba sáng rồi, người thực sự muốn đi thì ngày mai lại tới năn nỉ Hoàng thượng một chút''
''Gần đây Hoàng thượng cũng bận bịu''
Một khi ngọn lửa nhỏ trong lòng dấy lên, làm sao dễ dàng dập tắt như vậy.
Diệp Tư Nhàn trề môi, lật qua lật lại vẫn không ngủ được, nhịn không được mà kéo Viên Nguyệt đến bát quái.
''Ngươi nói xem, dáng dấp của Công chúa Khố Nạp đó có đẹp không?''
''Nghe nói không ai chịu cưới nàng ta, nói không chừng cuối cùng thật sự vào hậu cung''
''Chẳng lẽ trong lòng Hoàng thượng có ý khác, cho nên mới không cho ta đi?''
Suy nghĩ lung tung, chọc cho Viên Nguyệt dở khóc dở cười.
''Dũng sĩ của Đại Cảnh triều chúng ta nhiều như vậy, sao có thể thực sự có người không bằng lòng cưới, nương nương người quá nói đùa rồi''
Giúp chủ tử kéo chăn, Viên Nguyệt tiếp tục nói.
''Theo nô tỳ nói, Hoàng thượng nhất định là quá bận, hoặc vì cân nhắc cho an nguy của nương nương, nghe nói Khố Nạp quốc mang tới hơn ngàn người, ai biết bọn họ có tâm tư gì chứ''
Lời này cũng khiến Diệp Tư Nhàn có một mạch suy nghĩ mới.
Đột nhiên ánh sáng lóe lên trong đầu nàng, nhớ tới trước đó có xem qua ghi chép địa vật, trên đó hình như nói là dân phong Khố Nạp quốc cởi mở, vả lại ý thức luân lý tối tăm.
Ở nơi đó, thường xuyên xảy ra đủ loại quan hệ nam nữ hoang đường.
Cho nên...
''Ngươi nói đúng, Hoàng thượng nhất định là cân nhắc vì ta, ta không nên không tin chàng ấy''
Người thông minh tuyệt đỉnh dưới tình huống không chút đầu mối gì, vẫn cảm giác bén nhạy đến chân tướng sự việc.
''Quốc vương và Thái tử của Khố Nạp đều đến tống thân, có lẽ hai người đó đều không đơn giản''
Viên Nguyệt lại nghe không hiểu.
Nghĩ nghĩ, vẫn là thúc giục nương nương sớm đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Dưới tình huống không có bất cứ tin tức gì, Diệp Tư Nhàn vừa dùng xong bữa sáng thì nhìn thấy mẫu thân và một nha hoàn, được Viên Nguyệt dẫn đến.
''Nương?''
''Sao người lại tới đây?''
Sau khi hành lễ vấn an theo quy củ, Diệp phu nhân mỉm cười.
''Tất nhiên là Hoàng thượng triệu kiến, Hoàng thượng còn nói để thần phụ ở trong cung thêm mấy ngày này, cũng bầu bạn với nương nương''
Diệp Tư Nhàn: ''...''
Sau khi hết khiếp sợ, Diệp Tư Nhàn càng phát hiện suy đoán tối qua là đúng.
Hắn không cho nàng ra ngoài chỉ có thể là một nguyên nhân: Không tốt cho mình.
''Được!''
Diệp Tư Nhàn vui vẻ trở lại.
Nếu hắn đã khổ tâm triệu mẫu thân tiến cung, nàng tất nhiên không phụ kỳ vọng.
Thời gian sau đó, vô cùng vui vẻ ở trong cung đi.
Cùng lúc đó, Chiêu Dương Cung.
Triệu Nguyên Cấp hạ triều trở về, đang thay y phục, chuẩn bị tiếp kiến sứ giả Khố Nạp quốc.
Trong lúc bận rộn.
Hắn biết được từ miệng của Phùng An Hoài, Nhàn Nhàn trông thấy mẫu thân thì rất vui, hai mẹ con ở trong phòng tâm sự một lúc lâu.
''Vui là được rồi''
''Phùng An Hoài ngươi nghe đây, từ giờ trở đi, đến đưa tin chỉ được là tin tốt, không được là tin xấu''
''Nô tài ghi nhớ'' Phùng An Hoài cúi đầu.
Trong lòng cảm thán.
Hoàng thượng vì Diệp quý phi nương nương, ngay cả quy củ trong cung cũng không để ý, hy vọng Diệp quý phi nương nương có thể như Hoàng thượng mong muốn, thật vui vẻ.
...
Tiệc tẩy trần cử hành tại An Khang điện.
Trên đại điện vàng son lộng lẫy.
Triệu Nguyên Cấp thân mang long bào vàng sáng, đầu đội kim quan cửu long, ngồi ngay ngắn trên cao.
Chỗ ngồi hai bên trái phải đã ngồi đầy, có dòng họ hoàng thất, văn võ đại thần, tất cả mọi người áo mũ chỉnh tề, biểu hiện nghiêm túc.
Bầu không khí trang nghiêm, ngay cả một chút xíu vui mừng cũng không có.
Xuất hiện trước mặt mọi người là Quốc vương Khố Nạp và Thái tử.
Một kẻ là bụng phệ y phục hoa lệ, một kẻ là thon gầy như cọng giá.
Hai người đều có khuôn mặt nhỏ dài, mũi đỏ, chỉ dựa vào ngũ quan mà nói thì giống nhau chừng tám phần.
Bọn hắn cung kính làm lễ nghi bang giao, Triệu Nguyên Cấp cũng khách khí đứng lên.
''Không cần đa lễ, ngồi đi''
''Đa tạ Đại Cảnh triều Hoàng đế bệ hạ''
Hai cha con và tùy tùng ngồi xuống ở ghế cho tân khách, bầu không khí càng trở nên ngượng ngùng.
Tất cả mọi người đang trầm tư suy nghĩ, làm sao mới có thể không khiến đối phương nhìn ra, bọn họ căn bản không ai muốn cưới Công chúa?
''Đường xá xa xôi, Quốc vương Khố Nạp đi đường vất vả, trẫm đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt bày tiệc mời mọi người''
Triệu Nguyên Cấp thoải mái nâng chén.
Chuyện uống rượu này, Quốc vương Khố Nạp từ trước đến nay đều không thua, ông ta nhanh chóng giơ rượu lên đáp lời.
''Làm phiền Hoàng đế bệ hạ, vậy tiểu Vương không khách khí''
Nói xong ngửa cổ lên, rượu ngon vào vụng, trên mặt ông ta lộ ra biểu hiện hưởng thụ.
''Ai cũng nói Đại Cảnh triều đầy rượu ngon, hôm nay thưởng thức, quả nhiên không tầm thường''
Ông ta có thể nói là ông ta đã chờ mong rất lâu rồi không?
Không riêng gì rượu ngon, còn có mỹ nhân, rất nhiều mỹ nhân.