Sớm đã hiệp thương xong quyết sách, Quốc vương của Khố Nạp cũng không tiện nói gì.
Chỉ quan tâm quyền lợi, càng sẽ không để ý sống chết của nữ nhi.
Sau khi hàn huyên qua quýt, Quốc vương Khố Nạp rất nhanh quay lại đội xe, được quân đội của Đại Cảnh triều hộ tống tiến vào thành Cam Dương.
Trên xe ngựa, Quốc vương Khố Nạp căn dặn nữ nhi.
''Phò mã của con vẫn chưa định được, nhưng bọn họ có nói, sẽ tuyển ra võ sĩ dũng mãnh nhất cho con, con đừng lo''
''Nữ nhi cẩn tuân phụ mệnh'' Vân Châu ôn hòa thuận theo.
Nữ nhi mười sáu tuổi bình tĩnh như vậy, cũng khiến cho Quốc vương Khố Nạp có chút nhìn bằng con mắt khác.
Trong lòng tuôn ra một chút áy náy, muốn nói gì đó.
Lại nghe tỳ nữ bên ngoài bẩm báo.
''Quốc vương bệ hạ, đã đến hành cung, mời ngài xuống xe''
Giọng nói này kiều mị lại quen thuộc, nghe qua liền biết đến từ Ca Na.
Đôi mắt của Khố Nhĩ Vân Châu rủ xuống.
''Phụ vương, đã đến hành cung rồi, nữ nhi đỡ người xuống xe''
''Ừ''
Quốc vương Khố Nạp hài lòng vỗ vỗ lưng nữ nhi, thân thể mập mạp run run rẩy rẩy xuống xe ngựa.
...
Nơi này là biệt viện của Hoàng gia ở thành Cam Dương, cũng không lớn, cũng may ở chỗ ngoại ô, vây quanh với núi và sông, phong cảnh đặc biệt.
Diệp Tư Quân đứng ở cổng hành cung, thân mang áo giáp, bên hông cầm kiếm, ánh mắt sáng ngời nhìn qua đôi cha con cách đó không xa.
''Đây là hành cung, chỗ ở đơn sơ, mời chư vị ở tạm nghỉ ngơi hai ngày, chỉnh đốn sơ một chút''
Lời còn chưa dứt đã thấy trên một chiếc xe ngựa khác, một thiếu niên hoa y cẩm phục ôm mỹ nhân miễn cưỡng xuống xe, vẻ mặt đều là bực mình.
''Sao lại dừng ở đây mà không đi?''
''Không phải tới Kinh thành Đại Cảnh triều sao?''
Diệp Tư Quân: ''...''
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng, vẫn là y mở miệng trước.
''Có lẽ vị này chính là Thái tử của quý quốc, cân nhắc đến việc chư vị đi đường mệt mỏi mấy chục ngày, do đó chuẩn bị biệt viện hành cung để mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn''
Giải thích xong, không muốn nhìn đám người vớ va vớ vẩn này nữa, Diệp Tư Quân trực tiếp cung tay làm lễ.
''Hai ngày kế tiếp, an nguy của chư vị sẽ do ta phụ trách, nếu không có chuyện gì, tại hạ cáo lui trước''
Quốc vương Khố Nạp cũng không quản những chuyện vô bổ này.
Nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, dù sao ông ta đúng là mệt mỏi.
Ông ta từ trước đến nay sống an nhàn suиɠ sướиɠ làm gì từng chịu ủy khuất như vậy, đã ba ngày nay ông ta không hưởng dụng mỹ nhân, không có thoải mái.
''Nếu đã vậy, chúng ta cứ nghỉ ngơi dưỡng sức''
''Vân Miên à, con bảo trọng chút đi, nhìn mặt của con khô quắt vàng như nến vậy, thế này thì làm sao đi hòa thân?''
Quốc vương Khố Nạp thờ ơ.
''Phụ vương, nữ nhi tên Vân Châu''
''À, Vân Châu à''
Nam nhân bụng phệ chẳng hề để ý đẩy tay nữ nhi ra.
''Người đâu, đưa Công chúa về phòng nghỉ ngơi, trẫm cũng phải đi nghỉ ngơi''
''Rõ!''
Ca Na chạy tới, đưa Khố Nhĩ Vân Châu đi, trước khi đi nàng ta cũng không quên cợt nhả chuyển tới một ánh mắt xinh đẹp vũ mị cho Quốc vương.
Quốc vương Khố Nạp trợn cả mắt trên, trong lòng bị câu đến ngứa ngáy, vẻ mặt lại chỉ có thể làm như không nhìn thấy.
Khố Nhĩ Vân Châu chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Ca Na là người của Vương hậu, tướng mạo xinh đẹp quyến rũ, nghe nói Quốc vương hình như đã nghĩ đến từ lâu.
Vương hậu quả thực rõ ràng treo ham muốn của Quốc vương cho tới bây giờ mới thành toàn cho bọn họ.
Vì phòng ngừa Quốc vương mang mỹ nhân trở về từ Đại Cảnh triều.
Muốn dùng Ca Na làm phương tiện.
Khố Nhĩ Vân Châu căm ghét cười lạnh, quả nhiên, Vương hậu có con mắt nhìn người nham hiểm.
Ca Na tâm địa ác độc, có cô ta ở đây, bên cạnh Quốc vương tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ nữ nhân nào.
'Ha ha'
Trong lòng cười lạnh, Khố Nhĩ Vân Châu đi một đường quay về gian phòng của mình.
Sau khi thu dọn mọi thứ xong, Ca Na quả nhiên không kịp đợi mà rời đi, chỉ còn một mình Ca Cát bận trước bận sau.
May mà các nàng cũng không muốn thấy nàng ta, mọi người mừng rỡ.
''Công chúa, nô tỳ cảm thấy Đại Cảnh triều cũng coi như không tệ, người nhìn Tướng quân này xem, phong thần tuấn lãng uy phong lẫm liệt, sẽ không phải là chính ngài ấy đến kết thông gia đó chứ?''
Ca Cát đầy vẻ ướt mong trong mắt.
''Đừng nói nhảm''
Công chúa Vân Châu nhỏ giọng quở mắng.
''Tất cả tình tình yêu yêu của các tiểu nữ nhi gia đều không thuộc về ta, đừng quên chúng ta tới đây để làm gì''
''Ò!''
Ca Cát cúi đầu.
''Nô tỳ vẫn cảm thấy Công chúa nên ôm một hai phần hy vọng đi, ngộ nhỡ thì sao? Ngộ nhỡ người gặp được một phu quân tốt thì sao?''
Khố Nhĩ Vân Châu cười lạnh.
''Ta không cần phu quân tốt, ta chỉ cần mẫu thân và đệ đệ của ta bình an, như vậy đủ rồi''
Đây cũng là thật.
Nghĩ đến mẹ đẻ của Công chúa và tiểu Vương tử đáng thương kia, lòng Ca Cát thắt lại.
''Gian phòng kia quét dọn không tệ, hôm nay rốt cuộc có thể ngủ an giấc, ta cũng phải bồi dưỡng''
''Công chúa nói đúng''
...
Bữa tối phong phú qua đi, biệt viện của Công chúa Vân Châu đã sớm tắt đèn, hoàn toàn không có cảm giác có người ở.
Ngược lại là biệt viện của Quốc vương Khố Nạp và biệt viện của Thái tử, từng chỗ đều là sênh ca yến múa, thỉnh thoảng còn truyền ra âm thanh khó nghe của nữ tử.
Diệp Tư Quân dẫn binh tuần tra vài vòng, không nhịn được chế giễu với thủ hạ tâm phúc.
''Ai cũng nói dân phong Khố Nạp quốc cởi mở, trước kia ta còn chưa tin hẳn, bây giờ mới tận mắt nhìn thấy''
''Những kẻ gọi là người cao quý nhất này, trái lại ta không thấy tôn quý ở chỗ nào, chẳng qua là cảm thấy vô cùng dơ bẩn''
''Thuộc hạ lại cảm thấy, vị Công chúa kia hình như vẫn tốt, vẫn luôn yên lặng'' thủ hạ tâm phúc miệng hạ lưu tình.
''Chà'' Diệp Tư Quân cười lạnh.
''Có câu nói gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, Công chúa xuất thân từ cái loại quốc gia như vậy thì sạch sẽ được bao nhiêu, ngươi không thấy sao? Tỳ nữ bên cạnh nàng ta cũng vào phòng của Quốc vương'' Diệp Tư Quân châm chọc.
Y lại lần nữa thấy may mắn, mình mạo hiểm tranh thủ mọi thứ ở Ngự tiền.
Nữ nhân như vậy ai mà muốn cưới, y thà cưới một nữ tử nhà bách tính dân nghèo, cũng sẽ không cưới loại người này.
''Nói cũng đúng''
Thuộc hạ gãi gãi đầu, cũng thật không hiểu, tại sao tỳ nữ của Công chúa lại ở cùng một chỗ với Quốc vương.
Nhìn về Đại Cảnh triều, có người làm phụ thân nào lại đặt tay lên nha hoàn bên cạnh thân nữ nhi của mình.
Chỉ nghĩ thôi đã không thể tưởng tượng nổi.
Thời gian hai ngày.
Diệp Tư Quân lần nữa thấy được, cái gọi là Quốc vương và Thái tử hoang đường đến mức nào.
Mỗi lần cơm canh phải là hai mươi tám món, kiểu gì cũng không thể thiếu.
Mỗi kiện y phục phải gấm hoa rườm rà phức tạp, dựa vào hơn trăm tú nương ròng rã ba mươi ngày mới có thể hoàn thành.
Ăn ở càng xa xỉ hơn, ngay cả người thường xuyên ra vào cung như Diệp Tư Quân cũng không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
Chí ít, y chưa bao giờ thấy Hoàng thượng xa hoa lãng phí vô độ như vậy.
''Chà...''
Diệp Tư Quân lần nữa lắc đầu, nâng bút viết quyển tấu chương đầu tiên tính từ lúc y xuất phát cho đến nay.
...
Hôm sau, Diệp Tư Quân đích thân dẫn binh, hộ tống đội xe của Khố Nạp quốc lên đường tiến về Kinh thành.
Tấu chương kia của y trong đêm xuất roi thúc ngựa, đã được đưa đến trên Ngự án của Đế vương ngay trong đêm.
Hạ triều trở lại Ngự thư phòng, Triệu Nguyên Cấp tự tay mở sáp ấn hoàn chỉnh ra.
Nhìn một vòng từ trên xuống dưới quyển tấu chương kia, hắn nhịn không được cười to.
''Tiểu tử này, còn không vừa mắt Công chúa nhà người ta nữa''
Diệp Tư Nhàn đúng lúc xách canh bổ tới, nghe thấy tin tức của ca ca, lập tức lại gần nhìn.
''Bọn họ xuất phát từ Cam Dương thành sao? Nhanh thật''
Hôm qua mười sáu tháng ba, nàng vừa làm sinh nhật sáu tuổi cho Cảnh Châu.
Hôm nay nghe được tin tốt ca ca sắp trở về.
Diệp Tư Nhàn hết sức kích động.