Khi Ôn Tề Minh mới đi được trăm bước ra khỏi quán rượu, A Thi Dật đã lấy lại được tinh thần, hắn hiểu được Ôn Tề Minh cũng giống như mình. Bọn họ đều trọng sinh.
Nếu đã là như vậy, A Thi Dật chẳng còn e ngại mà lao lên đánh ngã Ôn Tề Minh xuống đất, hắn túm lấy cổ áo Ôn Tề Minh mà quát hỏi: “Khốn kiếp! Nếu đã là như vậy thì tại sao phải dồn hắn đến đường cùng!? Ôn Thịnh Đế, ngươi đúng là một kẻ chẳng ra gì!”
Hai nam nhân trạc tuổi nhau, kẻ nằm dưới, người ngồi trên, đôi bên hung ác nham hiểm, quả thực khiến cho người khác sợ hãi.
Ôn Tề Minh nở nụ cười, nhưng ánh mắt hắn tối lại, không có chút ý cười nào hết. Hắn nói: “Hay cho một tiếng ‘chẳng ra gì’.”
“Bố Nhĩ Cát Na, ta nói cho ngươi biết, ngươi không hiểu người này. Hắn làm bằng đá, trên đời không có bất cứ thứ gì quan trọng bằng chính bản thân.”, trong giọng nói của Ôn Tề Minh ngẫu nhiên xuất hiện thê lương, “Đối với hắn, sống chết của người khác không mấy quan trọng, tuỳ mệnh số, hắn sẽ chẳng mảy may để tâm tới. Nói là không thích phiền phức thì thật hoa mỹ, trắng ra là ích kỷ mà thôi.”
Hình ảnh trước mắt bỗng đảo lộn, có ngọn gió vụt đánh tới. Là A Thi Dật hung hăng tát vào mặt hắn một cái điếng người.
“Ôn chó! Cái đồ súc sinh!”
Hai người lăn lộn trên nền đất, căn bản chẳng còn thần trí để phân tranh, liều chết đánh nhau với đối phương, hận không thể xé nát da thịt, rút xương lột gân.
Đột nhiên, giọng A Thi Dật trở nên nghẹn ngào, bi ai. Không quá rõ ràng, Ôn Tề Minh còn tưởng mình nghe lầm. Nam nhân thảo nguyên bỗng dưng buông tay ra, hắn đứng dậy, lảo đảo về phía sau.
Lần này chỉ thấy A Thi Dật cũng cười khổ sở, hắn nói, rất nhẹ nhàng: “Sao hắn cứ phải năm lần bảy lượt bảo hộ ngươi? Kiếp này như thế, kiếp trước càng thế, rõ ràng hận ngươi chết đi được, nhưng hắn cuối cùng vẫn chọn cứu ngươi. Ngươi mà nói vậy, hắn nghe được sẽ lại khổ sở biết bao nhiêu.”
Những lời này tới không hề báo trước, Ôn Tề Minh không kịp phòng bị, hắn ngỡ ngàng: “Ngươi nói cái gì?”
A Thi Dật nói ra cốt để đả thương đối phương, song, cuối cùng lại thành tự hại chính mình. Ánh mắt của hắn vừa hung hãn nhưng cũng vô cùng đáng thương.
Sống lưng Ôn Tề Minh tê dại, có thứ gì đó đang bóp nghẹt lấy hơi thở của hắn, cái lạnh dần dần xâm chiếm thể xác.
“Bố Nhĩ Cát Na... ngươi mới nói cái gì?”
A Thi Dật cứng họng nói, ý vị khinh thường: “Ngươi vẫn tưởng đêm Tây Vực tiến đánh Thiên Khải, điện Kính Thiên sụp đổ, là Lưu Nhị cứu ngươi ra sao?”
Nhất thời Ôn Tề Minh chẳng biết phải nói gì, hắn chỉ mờ mịt nghe vậy, dường như không hiểu, càng chẳng muốn tiếp thu.
Không phải Lưu Nhiên?
Không phải là y đã cứu hắn thoát khỏi Tây Vực?
Vậy thì rốt cuộc người đó là ai?
Là ai!!?
Ôn Tề Minh mơ hồ thấy A Thi Dật từ từ ngẩng đầu lên nhìn mình, chỉ thấy rõ được sự chán ghét đến cực điểm.
“Ngươi muốn biết vì sao mình lại lết ra được khỏi chiến trường đó không?”
Ôn Tề Minh vô thức lùi nhẹ về phía sau.
“Ngươi tưởng từ đầu đến cuối, chủ ý đánh Thiên Khải của Tây Vực là do hắn quyết định sao? Con mẹ nó, người bỏ mạng dưới tay Ôn thị là Bạch nhị công chúa! Người lưu lạc còn chút hơi tàn là cháu ngoại của Bạch Vương! Nếu như lần xuất chinh đó đổi lại là người khác thì Thịnh Quốc sớm biến mất trên bản đồ rồi! Bạch Vương muốn đầu của cả Ôn thị, bao gồm cả ngươi, là hắn gánh lấy trách nhiệm, chấp nhận phản bội lời thề, cũng chỉ vì lui cho ngươi một con đường sống.”
Đầu óc Ôn Tề Minh choáng váng. Hắn không dám tự suy diễn lung tung, đầu ngón tay phát run cả lên.
“Không có khả năng, tuyệt đối không thể như vậy được.... Lúc đó... rõ ràng hắn thản nhiên như vậy...”
“Hắn có bao giờ không thản nhiên cơ chứ? Vì sao lúc ấy hắn thừa cơ hội giết ngươi nhưng cuối cùng vẫn đâm lệch, vì sao lúc đối diện với Ôn Triều Khanh và Lý Sa Tử, hắn vẫn không thể xuống tay!?” A Thi Dật đỏ bừng con mắt, tia máu hằn lên, “Ôn Thịnh Đế, ta nói cho ngươi biết, là ta, không ai khác ngoài ta, đem đầu phụ mẫu ngươi chặt xuống.”
“!”
“Vì hắn do dự, vì kiếm của Ôn Triều Khanh đã nhắm thẳng vào hắn, ta không thể để hắn chết được. Nếu như hắn không thể, A Thi Dật này vĩnh viễn nguyện ý làm thay. Chỉ là lúc ngươi bò tới, trong con mắt tràn ngập hận thù của ngươi chỉ nhìn thấy hắn là hung thủ. Ngươi hoàn toàn không đề ý xem rốt cuộc ai mới là người ra tay.”
“Bạch Vương còn giao nhiệm vụ cho ta mang đầu của ngươi về nữa, ta không dao động, lúc đó ta chỉ muốn kết thúc thật nhanh rồi đem hắn ra khỏi nơi dơ bẩn ấy. Nhưng hắn lại cản ta lại, nói rằng muốn đem ngươi rời đi. Binh lính Tây Vực cũng tràn vào, bọn họ có nhiệm vụ y chang ta, cho dù có là hậu duệ của Bạch Hồng Y, hắn cũng chỉ là nửa Tây Vực, binh lính tất nhiên sẽ không nghe lời hắn.” A Thi Dật vuốt ve chuôi đao của mình, ”Bất chấp thương tích, hắn đơn thương độc mã phá vòng vây, cõng ngươi thoát khỏi đó. Từ trong máu tanh cố tìm con đường sống cho ngươi.”
“Không... không có khả năng như vậy.”
“Khi đó ngươi đã rơi vào hôn mê, hắn cũng chẳng còn sức gì nhiều cho cam, chỉ có thể cõng ngươi, từng bước tập tễnh đến nơi an toàn, đằng sau còn có truy sát.”
“Không...”
“Hơn ba dặm đường rừng đồi khúc khuỷu, một mình hắn đem ngươi đi...”
Mặc dù không muốn nhưng Ôn Tề Minh vẫn tưởng tượng ra khung cảnh đó. Không, nói đúng hơn là mịt mù nhớ lại những ký ức đứt quãng trong đoạn thời gian nửa tỉnh nửa mê. Giang Ninh gắng gượng cõng một kẻ thoi thóp trên lưng, chậm rãi hướng về phía Lưu thị tháo chạy mà đi, máu đen loang lổ trên y phục.
Nam nhân ấy đã từng đặc biệt ghét phiền phức, làm sao có thể nan kham như thế vì một kẻ không đội trời chung?
Ôn Tề Minh thoạt có vẻ cố chấp, nhưng hắn biết ký ức của mình không phải là giả. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua thì nó sẽ như sóng ngầm nối tiếp nhau ập đến.
“Sao có thể.....”