“Tên chó chết Ôn Thịnh Đế!?” A Thi Dật đập bàn, mắt đỏ bừng nhìn nam nhân.
Trái lại, Ôn Tề Minh chỉ ngạc nhiên lúc mới nhìn thấy, sau đó lại trở về dáng vẻ bình bình thản thản. Hắn hỏi: “Bách Quỷ Dạ Hành làm gì ở Thiên Khải thế này?”
Tất nhiên, khi đối diện với kẻ thù vĩnh viễn không đội trời chung, A Thi Dật ngay lập tức trào phúng một câu: “Hay tin Thịnh Quốc sắp có chuyện vui, mấy người chúng ta tới cốt là để uống rượu mừng của ngươi đó thái tử.”
Bầu không khí rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò của nam nhân thô kệch đến từ thảo nguyên cùng tiếng rượu nhỏ giọt từ trên mặt bàn xuống sàn đất.
“Gượm lại đã, ngươi tại sao lại biết ta là A Lợi Bố Nhĩ Cát Na?” A Thi Dật có thể khẳng định chắc chắn rằng: giờ này kiếp trước hắn vẫn là một tên không có mấy tên tuổi, chỉ biết diễu võ dương oai trên sa mạc rộng lớn. Làm sao Ôn chó lại biết được hắn là ai?
Đồng dạng với suy nghĩ của A Thi Dật, Ôn Tề Minh không nghĩ khuôn mặt của mình lại nổi tiếng đến độ người người nhà nhà đều biết như thế. Hắn bỗng có một suy nghĩ khá hoang đường.
“Xin lỗi vì bàn rượu này, ta sẽ trả tiền phí.”
A Thi Dật dí sát lưỡi đao bán nguyệt vào cổ Ôn Tề Minh, cứa ra vết xước rơm rớm máu, “Đừng đánh trống lảng, mau trả lời câu hỏi của ta.”
Ôn Tề Minh nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh, khinh thường đáp lại: “Rõ ràng ngươi không nên lãng phí thời gian ở đây với ta chứ. Giang Ninh... chẳng biết hắn còn hơi tàn nào hay không nhỉ?”
Rõ ràng A Thi Dật đã sẵn sàng cắt phăng thủ cấp của Ôn Tề Minh xuống, may là đám đàn em kịp thời ngăn cản lão đại mình làm điều gì dại dột.
“Lão đại, người kia chưa cứu được, đừng manh động!”
A Thi Dật bị kéo ra xa khỏi Ôn Tề Minh, hắn cười cười rồi nặng nề xuống khỏi bàn. Đưa tay lên chạm vào vết thương mới trên cổ, Ôn Tề Minh nhíu mày: “Chậc, rõ ràng ngươi biết ta sắp đại hôn mà vẫn cố tình gây thương tích để lại sẹo thế này, xem ra cũng chẳng có mấy thành ý.”
“Khốn nạn, thả ta ra!”
Hắn tiến đến gần A Thi Dật, cười vô hại, trong đáy mắt có quá nhiều cảm xúc khiến đối phương nhìn không hiểu được. Mãi đến lúc Ôn Tề Minh đi rồi thì A Thi Dật mới hoàn hồn.
“Gì chứ... ánh mắt đó là sao?”
......................
Thái tử điện hạ trở về cung với một thân đầy thương tích, trong giây lát đã náo động cả Kính Thiên. Nghe nói Ôn Tề Minh đi một mạch thẳng đến viện của thư đồng tìm Lưu Bích Nam, nhưng Lưu Nhị lại không có ở đó. Thị nữ đã tận mắt chứng kiến Ôn thái tử mất khống chế mà cười điên lên, rất đáng sợ, chẳng hề giống với vị điện hạ mọi khi luôn luôn ôn hoà xán lạn.
Đêm trước đại hôn, Ôn Tề Minh lại ra cửa. Dường như Hoa công công đã sớm đoán trước được hành động của Ôn thái tử cho nên liền đứng chờ hắn ở bên ngoài Thiên Xu.
“Điện hạ.”
“Ông muốn khuyên can ta sao?”
Hoa công công lắc đầu, kính cẩn nói: “Ta chỉ muốn nói với người một số lời mà thôi, quyết định có để tâm tới hay không thì nằm ở điện hạ.”
Ôn Tề Minh day trán: “Ông nói đi.”
“Một núi không thể có hai hổ, Vĩnh An và Thiên Lang, ta không mong điện hạ phải rơi vào cục diện lựa chọn một trong hai. Nhưng ta vẫn mong người sẽ nghe theo trái tim mình mách bảo.”
“Ha, với thân phận này mà ông bảo ta nghe theo trái tim? Ông vội vã giục ta đi chết đó sao?”
“Thân phận này thì sao kia chứ? Người cũng chỉ là một kẻ phàm trần xác thịt.”
Ôn Tề Minh không nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn vị công công kia. Hắn nhớ đến lúc ông lão cẩn thận giúp hắn thay long bào ra, đổi thành áo bó xẻ tà cao của Vĩnh An phủ trong đêm cuối cùng của triều đại Ôn thị.
Hắn lại tới Hình Bộ Ty, đây là lần thứ hai hắn đến nơi này kể từ khi Giang Ninh bị nhốt vào đây. Ôn Tề Minh thấy Cố Thâm Vân đang rửa tay trong chậu nước đã ngả màu máu, mùi tanh tưởi thoang thoảng.
“Lại dụng hình sao?”
Cố Thâm Vân không do dự thừa nhận: “Tội nhân Giang Minh Nguyệt vẫn không chịu hé một lời.”
“Bây giờ hắn thế nào rồi?”
“Bất tỉnh rồi.”
Ôn Tề Minh càng thêm lạnh lẽo, hắn yêu cầu: “Đưa ta tới gặp hắn.”
Cố Thâm Vân đảo mắt, tỏ ý đã thoả hiệp. Cửa phòng giam mở ra, Giang Ninh đã hoàn toàn lịm đi. Ôn Tề Minh yên lặng nhìn thân hình yếu ớt của đối phương, khàn khàn nói: “Mở khoá đi.”
Cố Thâm Vân đã cầm sẵn chìa trên tay nhưng vẫn một mực ra vẻ kháng cự: “Không thể đâu điện hạ, quy tắc chính là quy tắc.”
Ôn Tề Minh rút kiếm không hề do dự, sát ý của hắn là thật. Cố Thâm Vân thấy nam nhân không có ý định đùa giỡn một chút để thả lòng tinh thần, rất thức thời mà tiến lên mở khoá xích sắt ra.
Giang Ninh thoát khỏi trói buộc, cả người vô lực đổ xuống tự do, Ôn Tề Minh nhanh chóng chạy tới đỡ, ôm lấy nam nhân vào lồng ngực mình. Cảm nhận được thân xác lạnh lẽo và gầy gò của Giang Ninh, khắp người Ôn Tề Minh bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Hắn gần như nức nở mà nói: “A Ninh, xin lỗi ngươi.”