Đám Diệp Nam Sơn mấy cả buổi sáng mới “tiêu hóa” được chuyện này.
Suốt cả ba tiết, góc sát cửa sổ cuối lớp yên lặng như tờ, khi sự ngạc nhiên, tức giận, điên cuồng ban đầu qua đi, hiện giờ chỉ còn lại vẻ yên tĩnh đìu hiu.
“Tui ngốc quá, vậy mà tui lại tin họ là anh em thân thiết.” Thiệu Án nhìn ra cửa sổ, thì thào: “Rõ ràng tui đã nhìn thấy họ cù cưa cù nhằng vô số lần, quấn quít lấy nhau, vậy mà tui không nghi ngờ gì hết.”
Bạch Lộ ngồi bên cạnh, yếu ớt đáp lời: “Ai mà chả vậy…”
Cô từng chắc chắn rằng, dù trên thế giới chỉ còn lại một đôi AO là Lục Thanh Nham và Lâm Hữu, họ cũng sẽ không yêu nhau.
Cô sai rồi.
Mặt đau quá.
Diệp Nam Sơn tổ bên cạnh u oán lườm họ, không muốn nói gì nữa.
Má nó chớ, đã nói độc thân vui tính cùng nhau cơ mà, mấy ông lại nên vợ nên chồng sau lưng tui. Rốt cuộc niềm tin có còn trên cõi này không?
Lâm Hữu thấy họ đau buồn sầu thảm, cậu dở khóc dở cười, “Tôi với lão Lục ở bên nhau không phải chuyện hiển nhiên à, cần phải vậy không?”
“Ông im đi, bây giờ ông với lão Lục là những thành viên phản bội tổ chức, không có quyền phát ngôn.” Diệp Nam Sơn giơ tay thành khấu súng nhắm về phía họ.
Được, Lâm Hữu lẳng lặng kéo khóa miệng, không kích thích họ nữa.
May mà sau một buổi sáng, cuối cùng mấy người họ cũng dần dần bình thường lại.
Họ bắt đầu an ủi lẫn nhau, “Ít nhiều gì cũng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, lợn nhà mình với củ cải nhà mình, vẫn hơn là lợi cho người khác.”
“Cũng phải, nếu là Alpha khác đứng bên cạnh Lâm Hữu, tui thấy chắc phút nào cũng bị đánh quá. Cũng chỉ có anh Lục đỡ được thôi.”
Lâm Hữu ngồi sau lưng ném bút lên người họ, “Mấy ông bảo ai lợn ai củ cải đấy.”
Bạch Lộ đỡ bút của Lâm Hữu, đặt lên bàn trả cậu, một khi đã chấp nhận sự thật Lâm Hữu và Lục Thanh Nham là một đôi, bây giờ cô nhìn Lâm Hữu và Lục Thanh Nham thế nào cũng kèm theo filter màu hồng.
Cũng hợp đấy chứ.
Cô chuyển sang ầm ĩ với Lục Thanh Nham, “Anh Lục, tổ chức không so đo chuyện hai người yêu nhau nữa, nhưng cũng phải có kẹo cưới chứ? Ông không thể chỉ tặng hoa cho Lâm Hữu được, phải nhìn chúng tôi nữa chứ.”
Mấy người bên cạnh nghe vậy lập tức phấn chân lên, nhao nhao hùa theo, giơ tay đòi kẹo cưới.
Lâm Hữu giơ tay ôm mặt, muốn bảo mấy đứa này im miệng, nhưng tai cậu lại bất giác đỏ lên.
Lục Thanh Nham lại có kẹo thật.
Lâm Hữu thích ăn vặt, ngoài sách ra, lúc nào trong ngăn bàn họ cũng nhét đủ loại đồ ăn vặt.
Anh lục ngăn bàn, lấy ra mấy hộp kẹo hoa quả đủ mùi vị rồi ném cho họ, “Đừng nói tôi không cho các ông nữa.”
Mấy người lập tức chia nhau, vừa ăn kẹo vừa tiếp tục chọc Lâm Hữu.
“Lạ quá ta, sao bữa nay ăn kẹo ngọt thế nhờ.”
“Kẹo cưới mà, không ngọt được chắc.”
“Cái chính là kẹo cưới của anh Lâm và anh Lục. Ai ngờ tui lại được chứng kiến kỳ tích này khi còn sống chứ.”
……
Lâm Hữu bẻ ngón tay, khớp ngón tay vang lên mấy tiếng rắc rắc, nhưng hôm nay cậu như sư tử bị rút răng, không còn chút uy phong nào.
Cuối cùng, cậu đành đưa tay lên bịt tay, giả vờ không nghe thấy.
Nhưng một lát sau, Bạch Lộ vừa nhai kẹo vị dâu vừa kéo tay áo Lâm Hữu.
Lâm Hữu đành phải bỏ tay xuống, “Có chuyện gì, tốt nhất là có chuyện quan trọng.”
Bạch Lộ hơi sát lại gần, nháy mắt với cậu, “Ông chuẩn bị tặng gì cho anh Lục dịp lễ tình nhân thế?”
Cô mới chỉ thấy Lục Thanh Nham tặng Lâm Hữu, sao Lâm Hữu lại không rục rịch chút nào.
“Không phải quên rồi đấy chứ?” Cô hỏi.
Lâm Hữu đắc chí cười, “Bà mới quên đó.”
Bạch Lộ tò mò: “Tặng gì thế?”
“Không nói đâu.”
—
Chiều tối hôm đó, tiết cuối cùng vừa kết thúc, Lâm Hữu lập tức kéo Lục Thanh Nham chạy ra khỏi lớp, cậu thật sự không chịu nổi cảnh bị trêu chọc cả ngày nữa.
Đánh thì không được, nói cũng không lại.
Ấm ức quá.
“Tối nay đừng đến lớp tự học nữa, chúng ta về ký túc xá làm bài đi.” Lúc ăn tối, Lâm Hữu tức giận nói với Lục Thanh Nham.
Cậu cúp giờ tự học không chỉ mới một, hai lần, chắc Thái Nồi Nhỏ cũng quen rồi.
Lục Thanh Nham không nói gì, dù sao về ký túc xá, anh với Lâm Hữu mỗi người một tầng, không được vô tư ngồi sát nhau như ở lớp.
Lâm Hữu không thấy anh trả lời cũng không để ý, cậu ăn hết một suất há cảo nhân bò áp chảo, thấy hương vị ngon lành còn gọi thêm một suất sủi cảo nhân tôm thịt hấp, ăn đến khi bụng tròn xoe, lúc đứng lên còn nấc một cái.
Hai người nắm tay về trường, cực kỳ trắng trợn.
Tới cổng trường, đứng từ xa Lâm Hữu đã nhìn thấy một bóng dáng hơi quen dù đã lâu không gặp, cùng với chiếc mô tô màu đen còn quen hơn bên cạnh.
Cậu hỏi Lục Thanh Nham: “Mắt em kèm nhèm hay đó đúng là Tiêu Bình thế?”
Lục Thanh Nham lập tức trầm mặt, khẳng định câu hỏi của Lâm Hữu, “Đúng là Tiêu Bình.”
Tiêu Bình cũng thấy họ, nhìn thấy Lâm Hữu đứng phía xa, y đã vẫy tay với cậu, Lâm Hữu tinh mắt thấy Tiêu Bình cũng đang ôm một bó hoa hồng.
Có ngốc cũng biết Tiêu Bình đến đây làm gì.
Lâm Hữu bỗng không muốn qua đó lắm.
Cậu đau khổ thù hằn nhìn Tiêu Bình.
Sao anh giai này lại không biết lùi một bước biển rộng trời cao nhỉ.
Nhưng Lục Thanh Nham lại dắn tay cậu đi thẳng qua đó.
Tiêu Bình chăm chú nhìn bàn tay đan nhau của Lục Thanh Nham và Lâm Hữu.
Vẻ dịu dàng khi thấy Lâm Hữu của y đã lạnh lùng trở lại, y híp mắt nhìn Lục Thanh Nham, ánh mắt vô cùng bất thiện.
Lục Thanh Nham lại cười với Tiêu Bình, dù nhìn sao cũng thấy không thiện chí chút nào.
Khi Lâm Hữu bước qua cổng trường, Tiêu Bình bèn chạy lên cản họ, đưa bó hoa trong tay ra trước mặt Lâm Hữu.
“Lễ tình nhân vui vẻ, Lâm Hữu.” Y nói.
Khi đối mặt với Lâm Hữu, ánh mắt anh ta ôn hòa hơn bất cứ lúc nào, thậm chí là dịu dàng.
Phía dưới bó hoa còn có một gói quà được bọc rất xinh xắn, dù không biết là thứ gì, nhưng chỉ nhìn gói quà thôi cũng biết rất đắt tiền.
Nhưng dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Lục Thanh Nham, Lâm Hữu vươn một ngón tay đẩy tay Tiêu Bình ra.
Bạn trai chính quy Lục Thanh Nham còn đang đứng nhìn đây, tất nhiên phải vạch rõ giới hạn.
Lâm Hữu hắng giọng, cậu ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Gì nhỉ, cậu mang quà về đi, cắm hoa vào bình tự ngắm cũng được đó, dù sao tôi cũng không nhận được.”
Nụ cười của Tiêu Bình dần biến mất.
Thật ra y đã đoán được Lâm Hữu muốn nói gì rồi, nhưng con người luôn vậy, không đến phút cuối cùng sẽ không thôi hy vọng.
Quả nhiên, ngay sau đó, Lâm Hữu lắc bàn tay đang đan cùng tay Lục Thanh Nham trước mặt y.
Y nghe thấy Lâm Hữu nói: “Dù hơi đột ngột, nhưng tôi với Lục Thanh Nham yêu nhau rồi, kiểu yêu rồi mai sau sẽ cưới ấy, cậu hiểu chứ?”
Câu hỏi này mẹ nó đúng là xiên thẳng vào linh hồn.
Tiêu Bình rất muốn nói: Tôi không biết.
Lâm Hữu vẫn đang thao thao bất tuyệt, muốn thuyết phục Tiêu Bình nhanh chóng chấp nhận sự thật này, “Cậu nhìn cậu đi, một Alpha đẹp trai ngời ngời như vậy, trên đời này có chỗ nào không có cỏ thơm, không lo không tìm được đối tượng đâu. Nhưng lão Lục chỉ có tôi thôi, vậy nên cậu từ bỏ đi…”
Lục Thanh Nham vốn nhíu mày, càng nghe Lâm Hữu huyên thuyên càng thoải mái.
Cuối cùng Tiêu Bình cũng không nghe nổi nữa.
Y giơ tay, ý bảo Lâm Hữu im được rồi.
Lâm Hữu cực kỳ tốt bụng, lập tức im miệng.
Thật ra cậu không giỏi từ chối người khác.
Tiêu Bình đứng trước mặt Lâm Hữu, nghiêm túc nhìn cậu hồi lâu, nhìn đến mức Lâm Hữu dựng tóc gáy.
Có lẽ Lâm Hữu không tin, nhưng y thật sự, thật sự thích Lâm Hữu.
Thích cậu từ lớp mười.
Nhưng khi đó y nghĩa Lâm Hữu không bao giờ thích Alpha, dù y thường xuyên nghe bạn bè bên Tấn Nam kể về Lâm Hữu, nghe đến dịu dàng, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tỏ tình.
Y không muốn ép Lâm Hữu thay đổi.
Sau đó Lâm Hữu đột ngột phân hóa thành Omega, y đã nghĩ cơ hội của mình đến rồi, không ngờ, lại có một Lục Thanh Nham nhảy ra giữa đường.
Trong cuộc đời của Lâm Hữu, y luôn chậm một bước.
Mà Lục Thanh Nham vẫn luôn ở bên cậu.
Đến lúc này, khi hai người thật sự ở bên nhau, y cũng không phải không thể chấp nhận.
Nhưng vẫn sẽ buồn.
Buồn hơn mất vị trí quán quân một cuộc thi gấp nhiều lần.
“Cậu yên tâm, tôi không có sở thích ép buộc người khác.” Tiêu Bình thu hoa hồng và hộp quà về, ném lên xe mô tô. Y dựa lên xe, thở dài hỏi Lâm Hữu: “Tôi chỉ muốn hỏi một lần cuối cùng, tôi thật sự không có chút cơ hội nào sao?”
Lâm Hữu quyết đoán lắc đầu, nhanh đến mức đầu sắp lìa khỏi cổ.
Được rồi.
Tiêu Bình cười tự giễu, Lâm Hữu đã biểu hiện rõ ràng vậy rồi, y còn mặt dày quấn lấy, vô vị thật.
Y nhìn Lục Thanh Nham, từ đầu đến cuối, Lục Thanh Nham chưa nói câu nào.
Trái lại y rất hiểu tâm lý của Lục Thanh Nham.
Thái độ của Lâm Hữu đã thẳng thắn lắm rồi, Lục Thanh Nham không cần nói gì hết, đánh bại y một cách nhẹ nhàng.
Người thắng luôn là người bình tĩnh nhất.
Chỉ có kẻ thua mới bất chấp mặt mũi làm loạn.
“Tôi không chúc phúc hai người được, yêu cầu này thật sự quá cao với tôi.” Tiêu Bình nhìn Lâm Hữu, mỉm cười, nhưng trong ánh mắt luôn lạnh lùng ấy lại có một vẻ đau lòng dễ thấy, “Nhưng nếu cậu không thích tôi, tôi cũng không việc gì phải làm phiền cậu nữa.”
Y ngồi lên mô tô, ném hoa hồng và hộp quà vào thùng rác cách đó không xa.
“Tạm biệt, Lâm Hữu.”
Dứt lời, y vặn ga phóng đi.
—
Lâm Hữu nhìn theo bóng lưng Tiêu Bình, đôi chút áy náy thấp thoáng trong lòng cậu.
Nhưng cậu thực sự không thích dây dưa, nếu cậu đã không thích Tiêu Bình, việc gì phải cho người ta hy vọng.
Vậy nên cậu đứng bên đường áy náy ba giây, sau đó lại nắm tay Lục Thanh Nham vào trường.
Cậu biết chắc vừa rồi đã có người nghe thấy nói chuyện với Tiêu Bình, có lẽ không lâu nữa, chuyện cậu và Lục Thanh Nham hẹn hò sẽ lan khắp toàn trường.
Nhưng cậu không quan tâm lắm.
Cậu thích Lục Thanh Nham, chuyện này vốn thẳng thắn vô tư, không có gì phải nghi ngờ.
“Anh có muốn xem quà valentine em chuẩn bị cho anh không?” Khi gần về tới ký túc xá, Lâm Hữu đứng lại, hơi ngại ngùng hỏi Lục Thanh Nham.
Sao Lục Thanh Nham có thể từ chối.
Nói thật, anh hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Hữu cũng chuẩn bị quà cho mình
“Có.”
“Vậy anh đứng đây chờ em một lát.”
Lâm Hữu chạy thoắt lên tầng.
Khi đợi Lâm Hữu trước cầu thang, Lục Thanh Nham bắt đầu tưởng tượng về món quà Lâm Hữu tặng mình.
Bình thường nhất sẽ là game, máy ảnh hay đồng hồ gì đó.
Nhưng rất nhiều Omega sẽ tự tay làm những món đồ nho nhỏ, tặng Alpha mình thích.
Lục Thanh Nham dựa lên tường, xấu hổ thừa nhận, thật ra anh rất muốn Lâm Hữu tự làm sô cô lạ tặng mình.
Nhưng tất cả những ảo tưởng này đều vỡ tan khi anh thấy Lâm Hữu lon ton chạy xuống.
Anh cực kỳ nghi ngờ nhìn Lâm Hữu vác một thứ hình chữ nhật khổng lồ, được bọc kín bằng giấy da bò xuống.
Sau đó cậu vui vẻ nhét vào tay anh.
Trước ánh nhìn mong đợi của Lâm Hữu, Lục Thanh Nham xé lớp giấy gói da bò.
Sau đó anh nhìn thấy tranh chân dung của mình.
Lục Thanh Nham: “…”