Dù Lâm Hữu đang chạy trên sân bóng, nhưng cứ vài phút lại nhìn về phía Lục Thanh Nham một lần.
Cậu đắc chí nghĩ, không phải tại cậu đâu nhé, ai bảo Lục Thanh Nham thật sự rất nổi bật, rõ ràng có cả một đám người ngồi cạnh sân bóng, nhưng Lục Thanh Nham ngồi trong đó lại như hạc giữa bầy gà. Vai rộng, eo thon, chân lại dài, mặt mày tuấn tú, vóc dáng gợi cảm, không nhìn không được.
Nhưng Lâm Hữu chưa nhìn được mấy lần đã phát hiện Lục Thanh Nham không ngồi một mình nữa, không biết tại sao lại có hai nữ sinh và một nam sinh đứng cạnh anh, đều không phải học sinh lớp họ. Mấy người họ nói chuyện với Lục Thanh Nham, cười đến run rẩy, mà Lục Thanh Nham cũng đang cười!
Lâm Hữu bất giác đập bóng manh hơn.
Lạ thật, Lục Thanh Nham vốn là người còn chẳng thèm nhìn người lạ lấy một lần, sao lại vô duyên vô cớ táu gẫu với người khác.
“Lâm Hữu, truyền bóng!” Có người gọi cậu.
Lâm Hữu kéo tâm hồn đang tít trên mây xuống, truyền bóng cho đồng đội. Nhưng trong lòng lại như vừa đánh đổ vại dấm, dấm ủ lâu năm chảy ào ào ra ngoài.
Nhưng khi cậu xuống sân, mấy người bên cạnh Lục Thanh Nham đã đi hết rồi.
Lâm Hữu mướt mải mồ hôi đi qua, ngồi phịch xuống cạnh Lục Thanh Nham.
Cậu còn chưa kịp nghĩ xong cách hỏi tội, Lục Thanh Nham đã dán một lon coca lên mặt cậu, hỏi: “Uống không?”
Lâm Hữu nhận lon coca, bất mãn nói: “Sao không mua lạnh?”
“Mới vận động xong không nên uống đồ lạnh.” Lục Thanh Nham nói: “Không mua nước khoáng cho em là tốt lắm rồi.”
Lâm Hữu mở lon coca, tu ừng ực non nửa chai, cậu lầm bầm: “Tối nay em muốn ăn lườn gà chiên xù ở quán chỗ góc cua đó, anh xếp hàng mua cho em đi.”
Lục Thanh Nham đồng ý ngay lập tức, “Được, ăn bánh mật ong tiệm bên cạnh không?”
“…Ăn…”
Lâm Hữu không ghen nữa, cũng không muốn hỏi tội anh nữa.
Một người đàn ông rộng lượng không so đo những chuyện con cỏn thế này.
Người ngầu như cậu có nguyên tắc vậy đó, một chiếc bánh ngọt là dỗ được.
Lục Thanh Nham không biết mình mới tránh được một tai họa, anh về phòng học cùng Lâm Hữu, vẫn mải mê suy nghĩ nên tặng gì vào lễ tình nhân.
Mấy Omega vừa rồi chém đinh chặt sắt khuyên anh, lễ tình nhân đầu tiên ở bên nhau, nhất định phải có hoa hồng.
Nồng nhiệt, lãng mạn, còn có thể tuyên bố chủ quyền.
“Có Omega nào không thích hoa hồng chứ?” Nam sinh kia ấm ức thở dài, “Dù sao tớ cũng muốn được tặng.”
Nhưng Lục Thanh Nham nhìn Lâm Hữu, thầm nghĩ Omega nhà anh không giống Omega bình thường lắm, thay vì hoa hồng, anh nghĩ Lâm Hữu muốn có máy chơi game hơn.
“Lâm Hữu, em biết hai hôm nữa là ngày gì không?” Lục Thanh Nham hỏi.
Lâm Hữu bóp dẹt lon coca, tiện tay ném vào thùng rác.
Cậu hoang mang nhìn Lục Thanh Nham, hỏi: “Ngày gì cơ? Có bài kiểm tra à?”
Lục Thanh Nham biết, mình không nên hy vọng gì ở Lâm Hữu.
Anh ấn lên trái Lâm Hữu, “Đúng rồi, kiểm tra kiến thứ sau khi vào học đó, điểm kém Thái Nồi Nhỏ sẽ mang em ra gọt.”
Lâm Hữu còn tưởng thật, mặt mày biến sắc, “Sao em không biết? Thái Nồi Nhỏ đúng là nham hiểm, muốn đột kích à?”
—
Mãi đến tối khi về ký túc xá, Lâm Hữu nằm trên giường lướt điện thoại mới phát hiện hai hôm nữa là lễ tình nhân.
Bởi vì quảng cáo lễ tình nhân xuất hiện khắp mọi nơi, chỉ cần không mù đều sẽ thấy.
Lâm Hữu nhìn ba chữ “Lễ tình nhân” to đùng, cậu bật cười, khẽ mắng: “Đệt, tên này chỉ biết lừa mình.”
Chiều nay học xong cậu còn nghiêm túc đi hỏi Thái Nồi Nhỏ có phải sắp kiểm tra không, Thái Nồi Nhỏ không hề khách sáo nói có thể cho cậu thi riêng một bài.
—
Thoắt cái đã đến lễ tình nhân.
Từ sáng sớm, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu đã nhận sô cô la và thư tình mỏi tay.
Tình trạng này đã bắt đầu từ khi hai người họ vào học.
Năm ngoái nhận quá nhiều sô cô la, Lục Thanh Nham và Lâm Hữu chia cho mọi người không hết, cuối cùng đành phải mang về đưa Liễu Triêm, để cô đun lỏng ra làm bánh quy sô cô la.
Vậy nên năm nay Lâm Hữu đã không còn lạ với đống sô cô la trên bàn mình.
Nhưng cậu lật thử mấy chiếc, nhìn những cái tên được ghi bên dưới, không khỏi nhíu mày.
Cậu lấy làm lạ hỏi Lục Thanh Nham: “Lão Lục, Hoắc Thành này có phải học lớp bên cạnh không, em nhớ cậu ta là Alpha mà? Còn Đoàn Dịch Tuần này nữa, lần trước chơi bóng em với cậu ta còn suýt choảng nhau, sao giờ cũng tặng nữa…”
Cậu cầm thêm mấy chiếc khác lên xem, phần lớn trong đó là sô cô la từ Alpha, có những người khoe mẽ còn lưu lại pheromone trên đó.
Cậu sặc đến suýt ném đi.
Cuối cùng cậu cũng nhận ra vấn đề.
Năm ngoái, cậu chỉ nhận được sô cô la từ các Omega và Beta, nhưng năm nay, “chủ lực” tặng sô cô la cho cậu đã trở thành Alpha.
Hơn nữa số lượng còn tăng vọt.
Sô cô la Lục Thanh Nham nhận được vẫn vậy, hầu hết có thể thấy là Omega tự tay làm, sô cô la vừa đẹp vừa khéo léo.
Lâm Hữu nghệt mặt nhìn xung quanh, chân thành hỏi: “Sao họ lại tặng em sô cô la?”
Cậu khó hiểu cũng phải, có không ít Alpha trong số này từng đánh nhau với cậu, đều coi cậu là tình địch.
Dù lúc này cậu là Omega dẫn dụ, họ cũng không nên bỏ qua thù xưa đến mức này chứ?
Diệp Nam Sơn bật cười.
Năm nay cậu ta cũng nhận được vài hộp sô cô la, cực kỳ vui vẻ.
“Anh giai ơi, ông không biết thật hay đùa đấy, kỳ trước Hoắc Thành đã oang oang là thích ông rồi, sau khi ông phân hóa đó.” Cậu ta lục lọi đống sô cô la trên bàn Lâm Hữu, “Còn Hàn Tương này nữa nè, lớp mười đó, tháng trước thấy ông cái là đổ luôn, đúng ra phải nói là yêu từ cái ngửi đầu tiên.”
Lâm Hữu nhíu mày, không hiểu suy nghĩ của những người này lắm.
Cậu lẳng lặng quay sang nhìn Lục Thanh Nham, quả nhiên, lúc này mặt anh đã đen như đít nồi.
“Nhưng trước đây họ đâu có như vậy với tôi, chẳng lẽ chỉ vì pheromone của tôi thơm nên họ thích tôi à?” Lâm Hữu không chịu nổi, nói: “Không có nghị lực gì hết.”
“Alpha bọn tui không có nghị lực vậy đó, pheromone của ai thơm thì thích người đó.” Diệp Nam Sơn quay sang hỏi Bạch Lộ, “Chị Bạch, bà thấy đúng không?”
Bạch Lộ biếng nhác nhướng mày, “Đừng có vơ đũa cả nắm, tôi thấy tôi rất nghị lực, không chỉ cần thơm mà còn phải đẹp nữa.”
Lâm Hữu trợn mắt, chịu không thấu mấy Alpha này.
Cậu cũng không muốn nhận số sô cô la kia, bèn nhét vào lòng mấy người xung quanh, tiện thể chia luôn phần của Lục Thanh Nham cho mọi người, “Cho các ông đó, ai thích ăn thì lấy đi.”
Những người khác cũng không khách sáo, chọn những chiếc có vẻ ngon rồi bóc ăn ngay.
Chẳng mấy chốc, mùi thơm ngọt của sô cô la đã lan tỏa khắp không gian.
Diệp Nam Sơn vừa ăn sô cô la của Lâm Hữu, vừa suy nghĩ về nửa kia của Lục Thanh Nham và Lâm Hữu.
Hôm qua là hạn cuối cùng Lâm Hữu cho họ đoán.
Cậu ta và Hầu Tử Thành mỗi người một cuốn vẻ, đọc từng cái tên mà họ nghĩ ra được trong mấy hôm nay, tràn đầy tự tin, nghĩ bụng chắn chắn Lâm Hữu phải mời họ một bữa rồi.
Kết quả, Lâm Hữu thương hại nhìn họ, “Sai hết rồi.”
Nghĩ tới đây, Diệp Nam Sơn bèn hỏi thử: “Anh Lâm, hôm nay ông nhận nhiều sô cô la như vậy, đối tượng của ông đã tặng gì rồi?”
Lâm Hữu đang cầm sách bỗng khựng lại.
Hôm nay cậu nhận được quà của nhiều người như vậy, nhưng lại không có gì của người kia tặng hết.
“Liên quan gì đến ông.” Lâm Hữu trợn mắt với Diệp Nam Sơn.
Cậu vừa nói vừa lấy sách ra khỏi ngăn bàn, nào ngờ còn chưa thấy sách đâu đã có một bó hoa hồng đỏ rực rỡ rơi ra, bó hoa được gói bằng vải voan mỏng màu trắng gạo, thắt nơ bướm, bên cạnh còn có một tấm thẻ với hàng chữ rồng bay phượng múa.
Lâm Hữu còn tưởng lại là Alpha sến súa nào tặng cậu, chuẩn bị vứt đi, lại phát hiện chữ viết trên tấm thẻ hơi quen.
Rất giống nét chữ bạn trai cậu.
Bàn tay đang vung lên chợt khựng lại.
Cậu cầm bó hoa, quay sang nhìn Lục Thanh Nham, khóe miệng bất giác cong lên.
Lục Thanh Nham giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra, bình tĩnh nhìn cậu.
Còn có một chiếc hộp nhung nho nhỏ rơi ra từ bó hoa, vừa rồi Lâm Hữu không đỡ kịp, để rơi xuống đất.
Cậu cúi xuống, nhặt chiếc hộp nhung kia lên, sau đó khẽ đẩy ngón cái, mở chiếc hộp ra.
Trong hộp là một chiếc vòng cổ màu vàng kim, chính giữa sợi dây là mặt dây bằng vỏ sò mã não màu đen nạm vàng, kiểu cách vô cùng đơn giản, xinh đẹp. Nhưng Lâm Hữu vừa nhìn đã nhận ra, chiếc vòng này cùng một series với chiếc vòng tay cậu tặng cho Lục Thanh Nham hồi tết Tây.
Đồ đôi.
Lâm Hữu không kìm được, mỉm cười.
Đúng là tâm tư Tư Mã Chiêu, người người đều biết.
Cậu còn tưởng Lục Thanh Nham không quan tâm đến những thứ không thực tế thế này.
Sắp đến giờ vào lớp.
Lâm Hữu vội vàng đóng chiếc hộp lại, cất vào ngăn bàn.
Sau đó cậu nhét sợi dây vào tay Lục Thanh Nham, bảo anh: “Nhanh lên, đeo cho em.”
Lục Thanh Nham mỉm cười, nghe lời đeo vòng giúp Lâm Hữu.
Khi anh vươn tay vòng dây chuyền qua cổ Lâm Hữu, chiếc vòng màu đen trên cổ tay cũng lộ ra, ăn khớp với chiếc vòng trên cổ Lâm Hữu.
Ngay lúc ấy, dù có ngốc thế nào cũng phải nhận ra rồi.
Bạch Lộ nhận ra đầu tiên, cô run rẩy vươn tay chỉ vào Lục Thanh Nham và Lâm Hữu, mãi không nói nên lời, hai mắt tròn xoe.
Bàn tay còn lại của cô điên cuồng kéo áo Thiệu Án, bảo cậu ta quay lại nhìn.
Ban đầu, Thiệu Án còn không biết bạn cùng bàn của mình đang phát điên vì chuyện gì, nhưng khi cậu ta nhìn theo hướng chỉ của Bạch Lộ, thấy chiếc vòng trên cổ tay Lục Thanh Nham, cuối cùng cậu ra cũng “ngộ” ra, ngạc nhiên xuýt xoa.
Cậu ta nuốt nước miếng cái ực, “Móa, anh Lâm, các anh tiêu thụ nội bộ thật à.”
Lúc này, Diệp Nam Sơn và Hầu Tử Thành cũng nhận ra, quay phắt lại nhìn Lục Thanh Nham và Lâm Hữu, động tác nhanh đến mức suýt vặn gãy cổ.
“Anh Lâm, anh Lục, hai người…” Giọng Diệp Nam Sơn lạc đi.
Lục Thanh Nham đã đeo cho Lâm Hữu xong, anh ngắm nghía một lát, vô cùng hài lòng.
Anh không thèm ngẩng đầu, khẳng định suy đoán muộn màng của mấy người kia, “Tôi và Lâm Hữu hẹn hò từ Tết, tôi tỏ tình, không cần hỏi.”
Anh nghĩ thêm một lát, bổ sung: “Tỏ tình ở thành phố Lập Hải hồi tết Tây đó.”
Lâm Hữu cũng cười họ, “Tôi đã gợi ý rõ ràng vậy rồi các ông vẫn không đoán ra, ngốc gì ngốc quá vậy?”
Cậu tự chỉnh lại chiếc vòng trên cổ, da cậu vốn trắng, đeo chiếc vòng vàng đen này lại càng đẹp, khiến cổ cậu trông càng thon dài, mặt dây vỏ sò đên nạm vàng đong đưa trên xương quai xanh của cậu.
Cậu vừa dứt lời, giáo viên tiếng Anh cũng vào lớp, tiết học bắt đầu.
Đám Diệp Nam Sơn Bạch Lộ sắp điên rồi, cảm giác đi thi mở sách còn được không điểm thế này, đúng là không phải cay vừa.
Họ còn muốn nói rất nhiều, nhưng đã đến giờ vào lớp, không có cơ hội hỏi, đành phải điên cuồng nhắn tin dưới bàn, nhóm chat của họ bỗng có hàng loạt tin nhắn.
Lâm Hữu không xem cũng biết họ muốn hỏi gì.
Nhưng cậu không rảnh quan tâm thế giới quan của những người bạn này đã tổn thương đến mức nào.
Một tay cậu cầm bút, khoanh mấy ý quan trọng trên sách, tay còn lại giấu dưới bàn, lén lút đan tay mười ngón cùng Lục Thanh Nham.
Cậu ngang nhiên ngắm góc nghiêng của anh, thầm nghĩ sao bạn trai mình lại đẹp trai thế nhỉ.
Nếu không phải mọi người còn nhìn, cậu nhất định phải hôn một phát.