Biết được tâm ý Vệ Ninh, Dung Tự ngẩng đầu nhìn ánh mắt hơi có chút trốn tránh của hắn, nhào lên trước liền véo véo khuôn mặt còn có chút trẻ con
“Đương nhiên là cậu bảo hộ tôi, giống mấy ngày hôm trước tôi liều sống liều chết bảo hộ cậu, thậm chí gặp cậu luôn sốt cao không lùi, còn mạo hiểm sinh mệnh đi ra ngoài tìm thuốc hạ sốt. Cậu nếu là về sau dám không chiếu cố, tôi chính là thành quỷ đều sẽ không bỏ qua đâu…”
Nói Dung Tự cảm thấy khuôn mặt Vệ Ninh xúc cảm không tồi lại tiếp tục nhéo, gương mặt đã đỏ lại càng đỏ thêm, cũng không biết là do phát sốt, hay vẫn là bị cô dày vò, hoặc là do xấu hổ. Rốt cuộc hắn tới Dung gia 6 năm, còn chưa bao giờ cùng Dung Tự thân cận như vậy, cảm giác thật sự thực mới lạ!
Sau đó hắn liền thấy Dung Tự buông lỏng tay, nghiêm túc mà nhìn về phía Vệ Ninh
“Sự tình trước kia liền tính, hiện tại Dung gia liền chỉ còn lại hai chúng ta, mặc kệ như thế nào chúng ta đều phải tại mạt thế mà sống sót, mang theo cha mẹ…”
Dung Tự nói xong liền nhìn về phía bên ngoài hoàng hôn dần dần rơi xuống, ánh chiều tà dừng ở bên trong đôi mắt rực rỡ lấp lánh của cô, như tản mát ra vô vàn sức sống.
Khiến cho Vệ Ninh hiện tại nằm ở trêи giường đều cảm thấy phát sốt cũng không khó chịu như vậy nữa.
Dung Tự mở ra túi đóng gói, dùng nước khoáng cho Vệ Ninh ăn xong một ít bánh quy, chính mình đem phần còn thừa cũng ăn xong, uống nước thì bên ngoài cũng chậm rãi tối xuống.
Dung Tự kéo lên tấm rèm, nằm ở bên cạnh người Vệ Ninh, đắp lại chăn, ôm lấy Vệ Ninh liền ngủ.
Cũng không biết là do mạt thế hay vẫn là nguyên nhân khác mà hiện tại thời tiết ngày đêm độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày đặc biệt lớn. Ban ngày liền giống như sa mạc rất nóng, ban đêm lại lãnh đến sợ người. Nước, điện đồ vật linh tinh đã sớm ngừng hoạt động, Dung Tự ôm Vệ Ninh giống cái bếp lò nhỏ liền đắm chìm vào lần đầu tiên tu luyện.
Nghe Chết Đòi Tiền giới thiệu, phương pháp tu luyện xem như thuộc về tu luyện ôn hoà nhất, cũng là công pháp tu luyện chậm nhất, sẽ không có vấn đề gì lớn nhưng tiến giai cực kỳ thong thả, dẫn khí Dung Tự chỉ sợ đều yêu cầu mười ngày nửa tháng.
Bị Dung Tự gắt gao ôm vào trong ngực, trêи mặt Vệ Ninh hiện lên tia bối rối, quay đầu lại thấy Dung Tự thế nhưng đã thản nhiên mà ngủ, biểu tình điềm đạm, ở trong màn đêm Vệ Ninh tỉ mỉ mà đánh giá bộ dáng Dung Tự.
Hắn trước nay đều biết người chị này là mỹ nhân tiêu chuẩn, khuôn mặt trứng ngỗng, mắt phượng, liền vành tai đều sinh cực kỳ xinh đẹp, dưới khóe mắt trái còn có nốt ruồi giọt lệ. Ở trong nhà một khi làm nũng giả bộ mà khóc, “cha" liền hận không thể đem bầu trời sao đều đưa đến trước mặt con gái mặc cô chọn lựa.
Hắn ngay từ đầu nhìn thấy Dung Tự liền cảm thấy cô thật sự rất xứng với cái tên như vậy, cũng từng trộm yêu thích người chị này, nhưng sự yêu thích đều bị cô lúc sau trào phúng cùng lạnh nhạt mài mòn đến không còn một chút.
Nhưng thật ra sau khi tận thế xảy ra, hai người lại thân cận không ít, có lẽ đây là khởi đầu tốt…
Vệ Ninh nhìn trần nhà nghĩ như vậy, cũng theo đó nặng nề mà ngủ.
Lâm vào ngủ sâu hai người cũng không phát hiện ngọc bội trước ngực Dung Tự sau khi hoàn toàn chìm vào tu luyện chậm rãi tràn ra một chút ánh sáng, chui vào bên trong thân thể hai người.
Bên này Biện Ngọc Tuyết đang ngủ bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng dưng hoảng hốt, vận mệnh vốn có cảm giác có chút không giống, như không chịu sự khống chế của cô ta. Trộm nhìn lại phát hiện Dung Tự cùng Vệ Ninh trong phòng căn bản là không ra ngoài, tức giận đến dậm chân liền đi xuống lầu.
Ngày thứ hai, Dung Tự thế nhưng phát hiện bản thân đều đã nhoài đến trêи người Vệ Ninh, đầu trực tiếp gối lên trêи bụng hắn. Vệ Ninh vẫn luôn gắt gao cau mày giống như là đang gặp ác mộng, sợ tới mức cô lập tức liền ngồi dậy.
Biểu tình Vệ Ninh mới dần dần giãn ra, cô liền sờ lên trán hắn, bất ngờ phát hiện thế nhưng đã không còn nóng, vì thế cô lập tức liền lay tỉnh Vệ Ninh.
“Tôi xem cậu không còn sốt, hẳn là dị năng đã thức tỉnh xong đi? Cậu thử một lần, liền đối diện vách tường…”
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vệ Ninh mở mắt, nhìn vẻ mặt hưng phấn của Dung Tự, phẩy tay, lại thứ gì cũng không có.
Dung Tự mày liền nhăn một chút, nếu cô nhớ không lầm, Vệ Ninh có dị năng cực kỳ hiếm thấy là hệ hắc ám, ăn mòn cắn nuốt gì đó đều rất mạnh, như thế nào hiện tại lại cái gì cũng không có.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Dung Tự vẫy xua tay
“Không có việc gì, cậu hiện tại hẳn là thân thể tương đối suy yếu, lại dưỡng thêm hai ngày thì tốt rồi…”
Vệ Ninh nhìn nhìn lòng bàn tay, trầm mặc xuống.
Nói Dung Tự lại theo bản năng mà xem xét tiến độ tu luyện, nháy mắt liền trợn tròn.
“Di!”
Này… Này liền vào dẫn khí nhập thể?
Nói tốt mười ngày nửa tháng đâu?
Chết Đòi Tiền lúc này nhưng xem như đáng tin cậy!
Mà đúng lúc này, cửa phòng liền từ bên ngoài bị người gõ vang
"Học muội hai người tỉnh sao? Chúng ta phải đi, không biết……”
Nghe vậy, Dung Tự lại cùng Vệ Ninh nhìn nhau một cái, theo sau mang theo Vệ Ninh đi xuống lâu, nhìn phía dưới người thế nhưng tất cả đều thu thập tốt. Vừa nhìn thấy Dung Tự bọn họxuất hiện, Biện Ngọc Tuyết xoay chuyển tròng mắt, liền lập tức tiến lên hai bước
"Dung Tự, không bằng cô theo chúng tôi cùng đi căn cứ, trung tâm thành phố bên kia đã bị xác sống toàn bộ chiếm lĩnh, không biết khi nào sẽ đến bên này, vì bảo đảm an toàn, cô vẫn là cùng chúng tôi cùng nhau đi. Tôi không bao lâu trước thức tỉnh dị năng tốc độ, động tác thực mau, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì cũng có thể bảo hộ cô có phải hay không?”
Nghe vậy Dung Tự cúi đầu nhìn thoáng qua Biện Ngọc Tuyết phía dưới, lại nhìn người đứng ở một bên Chương Lập Hoàn
“Vừa lúc tôi cũng muốn mang Vệ Ninh đi căn cứ tìm cữu cữu, nếu là nói cùng nhau lên đường đương nhiên…”
Dung Tự nói âm còn không có gì khác lạ, ngoài phòng bỗng nhiên liền truyền đến một trận tiếng động xác sống gào rống, thậm chí càng ngày càng có tư thế đến gần, lập tức có người chạy đến một bên cửa sổ sát đất nhìn.
“Xong rồi, xong rồi, chạy mau… Xác sống tới, trung tâm thành phố xác sống tất cả đều chạy tới, xong rồi……”
Xuyên qua ban công phòng ngủ, Dung Tự quả nhiên nhìn đến một đám đen nghìn nghịt đang hướng về đây, cô không chút suy nghĩ liền lập tức một tay kéo ba lô, một tay nắm lấy Vệ Ninh.
“Chạy!”