Công Lược Tra Nam

Chương 114: -2: Mạt Thế Nữ Xứng Trọng Sinh



Biện Ngọc Tuyết không chút suy nghĩ, trực tiếp liền xông lên trước, đẩy ngã Vệ Ninh đã nóng đến không gượng dậy được, ở trêи người hắn bắt đầu cướp đoạt đồ vật, vừa đoạt vừa nói

“Ai, cái đứa bé này sao lại thế? Đồ vật của tôi rớt bên cạnh, cậu nhặt lên như thế nào cũng không trả lại, mau trả lại, trả lại đây! Đây là của tôi……”

Đời trước Biện Ngọc Tuyết biết đệ đệ này của Dung Tự là một người câm, sau thậm chí sẽ trở thành cường giả trong mạt thế. Ban đầu Dung Tự chưa trở về, cô tôi còn có thể ly gián cảm tình hai người bọn họ, bồi dưỡng tốt một chút cảm tình cùng Vệ Ninh, tốt nhất đem đệ đệ từ bên người Dung Tự xúi giục lại đây. Nhưng hiện tại Dung Tự trở về, với cô tôi ngọc bội tự nhiên là quan trọng nhất, căn bản là không rảnh lo Vệ Ninh sẽ nghĩ như thế nào về cô tôi, trước đem ngọc bội cướp được tôiy mới là quan trọng.

Dung Tự vừa thấy Biện Ngọc Tuyết da mặt đều từ bỏ, thế nhưng cường ngạnh đoạt cũng muốn đem ngọc bội cướp được tôiy, lập tức liền đẩy ra những người khác che ở trước mặt cô, vài bước chạy tới sô pha, liền đem Biện Ngọc Tuyết đẩy tới trêи mặt đất

“Cô làm gì thế? Là cô? Biện Ngọc Tuyết cô như thế nào cũng ở chỗ này?”

“Tôi làm sao? Đồ vật của tôi rớt trêи mặt đất đệ đệ cô nhặt được không nói một tiếng liền giấu trong ngực…” Biện Ngọc Tuyết hốc mắt đỏ bừng một mảnh, nói lại muốn xông lên tiếp tục đoạt.

Vệ Ninh nhân cơ hội trực tiếp liền đem miếng ngọc bội kia nhét vào trong tôiy Dung Tự. Dung Tự buông ra sợi tơ đỏ bên trêи, một miếng ngọc bội hình bầu ɖu͙ƈ liền lập tức từ tôiy cô rũ xuống dưới

“Cô rớt chắc không phải ngọc bội này đi? Biện Ngọc Tuyết, ngọc bội của tôi khi nào thành đồ vật của cô? Cô có biết xấu hổ hay không vậy?”

Vừa thấy ngọc bội vẫn là tới trong tôiy Dung Tự, Biện Ngọc Tuyết nhìn chằm chằm ngọc bội, cả người đều có chút si ngốc, đôi tôiy bối rối thõng xuống thế nhưng trực tiếp dùng móng tôiy bén nhọn đâm vào lòng bàn tôiy. Đơn giản là cô tôi lúc trước nghe nói qua ngọc bội lấy máu nhận chủ, nhiễm vào máu của ai thì chính là chủ nhân, tùy thời đều có thể ra vào không gian trong đó.

Cô trừng mắt nhìn về phía Dung Tự, cảm giác được lòng bàn tôiy một mảnh thấm ướt, mới lập tức lại tiến lên

“Dù sao ngọc bội của tôi rớt trêи mặt đất, hiện tại tìm không thấy, cô cho tôi xem, cho tôi xem mới có thể nhận ra đó có phải đồ vật của tôi hay không? Cho tôi…”

Dung Tự cái mũi thực nhạy mà phát hiện ra trong không khí tràn ngập một cổ mùi máu tươi nhàn nhạt, như thế nào sẽ không biết Biện Ngọc Tuyết rốt cuộc đánh cái chủ ý gì. Mắt thấy cô tôi nhanh như hổ đói hướng cô xông đến, lập tức liền thu ngọc bội vào trong lòng bàn tôiy, theo sau tùy ý mà vứt tới trong tôiy người đi theo phía sau cô Chương Lập Hoàn, nhíu mày



“Tôi dựa vào cái gì cho cô xem? Vị này không biết gọi là cái gì học trưởng, anh có thể nhìn xem, cái ngọc bội này có phải hay không khắc chữ Tự Tự, Biện Ngọc Tuyết tên cô có chữ nào cùng Tự có quan hệ, hơn nữa ngọc bội này không phải ở ký túc xá có mang qua hay sao? Cha đưa tôi lúc18 tuổi làm quà sinh nhật, cô có thấy không phải sao? Hơn nữa nhà cô khi nào mua nổi này miếng ngọc tốt như vậy? Cô muốn cướp đồ vật cũng không thể như vậy cướp nha?”

Nói, Dung Tự quay đầu nhìn về nam nhân phía sau

“Đúng hay không, có hay không có?”

“Đúng là có…”

Chương Lập Hoàn đi theo dau gật gật đầu.

Dung Tự liền lập tức lấy ngọc bội về đeo trêи cổ chính mình, sau đó nhìn Vệ Ninh, rồi trợn mắt liếc Biện Ngọc Tuyết một cái

“Cô thật là…”

Biện Ngọc Tuyết đứng tại chỗ siết chặt nắm tôiy, cúi đầu, hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Dung Tự, đôi mắt trực tiếp liền đỏ một vòng

“Liền tính…… Liền tính kia ngọc bội kia không phải của tôi, cô cũng không thể nói tôi cướp đồ vật của cô? Dung Tự, tôi biết cô vẫn luôn khinh thường tôi, nhưng tôi thật sự có một cái ngọc bội, sau mạt thế tôi vẫn luôn mang ở trêи cổ, đó là đồ vật duy nhất mẹ tôi sau khi chết để lại, cô không thể bởi vì tôi trong nhà nghèo, liền nhục nhã tôi, cô đừng quá đáng…”

Dung Tự nhìn nữ nhân này diễn trò, theo sau cười lạnh

“Tôi khi nào khinh thường cô? Đệ đệ sinh bệnh, thời điểm tôi mới vừa vào cửa liền nói qua, hắn hiện tại bệnh rất nặng. Liền tính thật sự nhặt đồ vật của cô, cô có thể nhẹ nhàng mà nói với hắn, trực tiếp liền đấy ngã rồi từ trêи người hắn đoạt là chuyện như thế nào? Còn nói cái gì hắn nhặt đồ vật không trả lại cô, đệ đệ tôi từ nhỏ liền không thích nói chuyện nhưng cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể bôi nhọ. Chúng tôi Dung gia lớn như vậy có một cái biệt thự, tôi cùng đệ đệ sẽ tham một khối ngọc bội của cô à? Hơn nữa vừa mới nãy vị học trưởng này cũng nhìn qua, trêи ngọc bội có tên của tôi, cùng cô không bất luận quan hệ gì. Cô muốn tìm ngọc bội, này đó sô pha, bàn trà tùy tiện cô tìm. Nếu là đồ vâth quan trọng nhất mẹ cô để lại cho cô, cô khẳng định sẽ không ăn không ngủ cũng phải tìm ra đúng không? Tôi cùng Vệ Ninh liền không chậm trễ cô tìm ngọc bội, chúng tôi muốn đi lên nghỉ ngơi. Cô, tùy ý…”

Nói, Dung Tự không có cùng Biện Ngọc Tuyết liếc mắt một cái, liền đỡ Vệ Ninh lên lầu.

“Dung Tự…”



Biện Ngọc Tuyết trơ mắt mà nhìn Dung Tự mang theo ngọc bội lên lầu, mấu chốt Chương Lập Hoàn cùng đám người kia còn có ý tốt mà lại đây muốn giúp cô dọn sô pha, tức giận đến mức Biện Ngọc Tuyết cả người đều phát run. Màn đêm buông xuống, Dung Tự cũng không có ý tứ xuống lầu, càng đừng nói gặp người vẫn luôn vướng bận chuyện ngọc bội Biện Ngọc Tuyết.

Mang theo Vệ Ninh trở về phòng mình, Dung Tự vừa vào cửa liền đem Vệ Ninh nhẹ nhàng mà đặt ở trêи giường, trong lúc đó hắn vẫn luôn tùy ý để mặc động tác của Dung Tự, hai tròng mắt đen nhánh thậm chí đều không có chớp một cái.

Dung Tự thấy hắn vẫn không chớp mắt mà nhìn mình, duỗi tay thử độ ấm trêи trán hắn, vẫn là nóng đến phát sợ, liền lập tức nhíu nhíu mày, theo sau kéo ra ba lô của chính mình

“Cậu xem, tôi thật là vì cậu tìm thuốc đi, cũng không phải là bỏ mặc không quan tâm. Bất quá tôi đi ra ngoài một chuyến, nghe xong người khác nói mới biết được nguyên nhân cậu phát sốt cũng không phải phát sốt bình thường, mà là cậu thức tỉnh dị năng, dị năng cậu biết không? Chính là cùng ma pháp giống nhau, sẽ biến ra tia chớp, khối băng, thậm chí là hỏa cầu đi công kϊƈɦ những xác sống đó, nghe nói những xác sống đó về sau sẽ càng ngày càng lợi hại, người giống cậu có thể đi đối phó xác sống…”

Nói rồi thanh âm Dung Tự bỗng nhiên liền thấp xuống

“Cậu thì tốt rồi, nóng một cái là có thể biến thành siêu nhân, tôi đến bây giờ cũng chưa phát sốt, dị năng chỉ sợ cùng tôi cũng không có duyên… Cậu cũng không nên cho rằng tôi có thuốc không cho cậu uống, nhìn cậu thống khổ a, chủ yếu là tôi sợ ảnh hưởng việc dị năng thức tỉnh. Vì tương lai sức mạnh càng lớn, hiện tại liền trước chịu đựng đi…”

Thời điểm Dung Tự nói chuyện, cũng không có nhìn về phía Vệ Ninh, ngược lại hoàn toàn đắm chìm ở việc chính mình không cách nào thức tỉnh dị năng, có chút cô đơn.

Cũng liền ở ngay lúc này, tay cô bỗng nhiên bị một cơn nóng rực nhẹ nhàng mà lôi kéo, quay đầu liền thấy đôi mắt Vệ Ninh không chớp mà nhìn cô.

“Đói bụng?” Dung Tự hỏi một câu, “Cũng đúng, tôi thấy trong nhà thức ăn cũng không dư thừa thứ gì, chỉ có bánh quy có ăn không?”

Nói xong, Vệ Ninh lại vẫn là nắm lấy tay cô không bỏ, như cũ nghiêm túc mà nhìn cô, thấy thế, Dung Tự nghĩ nghĩ, “Vậy cảm ơn cậu vừa mới giúp tôi đem ngọc bội cướp về?”

Vệ Ninh nhắm hai mắt lắc lắc đầu, theo sau liền mở lòng bàn tay Dung Tự, ở trong tay cô chậm rãi viết

“Không có dị năng cũng không sao, về sau tôi bảo hộ cô.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv