Hiên Viên Diệp nghĩ mà sợ, bàn tay có chút run rẩy xoa xoa khuôn mặt Tô Lạc Y.
Tô Lạc Y lần này ngủ một mạch cho tới tận buổi tối.
Khi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên của nàng chính là hỏi hệ thống: “Ta còn sống sao?”
Hệ thống lãnh đạm trả lời: “Là Hiên Viên Diệp cứu kí chủ”
Tô Lạc Y nghi hoặc: “Là cái tên biến thái kia sao?”
Hệ thống: “Đúng vậy”
Tô Lạc Y thở phào nhẹ nhõm, thấy bản thân hiện tại đang nằm trên một chiếc giường lớn, căn phòng trang hoàng lại có chút quen thuộc, nàng hiếu kỳ hỏi: “Nơi này rất quen mắt nha, hình như ta đã tới đây một lần rồi nhỉ?”
Hệ thống bất đắc dĩ, “Đây là Sở Vương phủ.”
Tô Lạc Y: “Hả, cái tên biến thái kia không mang ta về nhà sao?”
Hệ thống khinh bỉ: “Kí chủ tự đi mà hỏi hắn!”
Tô Lạc Y vừa định nói "hỏi ai cơ?", vừa lúc Hiên Viên Diệp từ ngoài cửa bước vào, cả người trông có chút mỏi mệt.
Hôm nay Hiên Viên Diệp không còn bận bạch y đơn sắc, thay vào đó là một bộ trường bào màu tím, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn có chút tái nhợt, con ngươi phản chiếu ảnh ngược ánh nến trong phòng, đồng tử chung quanh lại như tỏa ra một tầng viền vàng.
Thấy Tô Lạc Y tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt của Hiên Viên Diệp lộ ra nụ cười nhẹ, “Có đói bụng không?"
Vừa hỏi lời này, hắn lại bất giác nhớ ra hiện tại đã là buổi tối, mà cả ngày hôm nay, Tô Lạc Y mới chỉ ăn một miếng bánh bí đỏ...
"Muội rửa mặt đi, chúng ta đi ăn cơm."
Hiên Viên Diệp thấy Tô Lạc Y đang phát ngốc tại chỗ, liền sai thị nữ bưng dụng cụ rửa mặt vào cho nàng.
Tô Lạc Y ngây ngốc rửa mặt xong, Hiên Viên Diệp cũng dọn xong đồ ăn rồi.
Hai người ngồi cùng với nhau, Tô Lạc Y cũng mặc kệ đồ ăn có độc hay không, cầm lấy đôi đũa, không kiêng nể bắt đầu gắp lia lịa.
Cũng không thể trách nàng, cả ngày hôn mê, cũng chưa kịp ăn gì, nàng cũng sắp chết đói tới nơi! Cho dù hôm nay xảy ra sự tình gì, trước cứ lấp đầy cái bụng rồi tính!
Hiên Viên Diệp nhìn Tô Lạc Y ăn ngấu ăn nghiến, có chút buồn cười, hắn liên tục gắp đồ ăn cho nàng, nhưng bản thân lại ăn rất ít.
Chờ đến khi Tô Lạc Y ăn no, Hiên Viên Diệp mới hỏi: “Muốn ăn gì nữa không?”
Tô Lạc Y thỏa mãn vươn vai, “Không cần đâu, ta ăn no rồi.”
Hiên Viên Diệp bật cười ra tiếng, làm người hầu đứng cạnh có chút không thể tin.
Tô Lạc Y chần chờ nói: “Vậy chừng nào ngươi đem ta về nhà?”
Nụ cười bên môi Hiên Viên Diệp bỗng có chút lạnh lẽo, “Đêm nay muội ở lại đây đi.”
Tô Lạc Y sợ hãi lắp bắp: “Ta, ta, mẫu thân ta sẽ rất lo lắng đó!”
Hiên Viên Diệp nhàn nhạt nói: “Chuyện này muội không cần lo lắng.”
Tô Lạc Y “A” một tiếng, rũ mi.
Ngừng một chút, Hiên Viên Diệp hỏi nàng: “Bánh bí đỏ hôm nay muội ăn là ai đưa cho?”
Cái bánh bí đỏ kia đã giúp nàng đổi lấy 5 điểm hảo cảm, Tô Lạc Y tự nhiên nhớ rất rõ ràng, đem chuyện hồi sáng tất tần tật kể lại cho Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp nghe Tô Lạc Y nói xong, ánh mắt có chút phức tạp.
Tô Lạc Y cảm thấy khó hiểu hỏi hệ thống: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hệ thống không nhanh không chậm đáp lời: “Thiếu chút nữa kí chủ đã chết.”
Tô Lạc Y kinh hãi: “A?”
Hệ thống: “Bánh bí đỏ bị hạ dược, nếu kí chủ ăn nhiều hơn chút nữa sẽ mất mạng.”
Tô Lạc Y nhớ tới mấy cái bánh bí đỏ tình địch đưa cho nàng, trong lòng khủng hoảng: “Chẳng lẽ tình địch muốn giết chết ta sao?”
Hệ thống: “...”
Nghĩ nghĩ, Tô Lạc Y lại nói: “Lí do là gì, ta cũng không chêu chọc tình địch, tình địch cũng không có khả năng dùng thủ đoạn như vậy hãm hại ta, thủ phạm hiển nhiên không phải nàng ta đâu.”
Hơn nữa hôm nay là nàng chủ động đem điểm tâm đến cho tình địch, nếu tình địch không đổi bánh bí đỏ cho nàng thì người ăn phải lại chính là tình địch.
Vẻ mặt Tô Lạc Y như vừa ngộ ra điều gì: “Hay là có người muốn hãm hại Thẩm Sơ Tĩnh, kết quả lại bị ta phá hủy đi?”
Hệ thống bâng quơ: “Ừ”
Ừ cái gì mà ừ?
Tô Lạc Y hận không thể đem cái hệ thống rác rưởi này ra tẩn cho một trận.
Ngay cả an toàn của nàng cũng không thể bảo đảm, cái hệ thống rác rưởi này được tích sự gì chứ?!
Nghĩ thông suốt, Tô Lạc Y lại thở dài, “Làm sao để tình địch biết ta vì nàng mà chắn một đao đây?”
Hệ thống khinh bỉ ra mặt: “Gì chứ?!”
Tô Lạc Y: “Nói không chừng điểm hảo cảm còn có thể tăng lên đó!”
Hệ thống không thèm nói thêm.