Tuy đang cùng hệ thống tranh cãi, ánh mắt Tô Lạc Y vẫn cẩn thận không ngắm loạn xạ.
Kịch bản cung đấu mà, nhìn ngó này nọ đều không có kết cục tốt!
Tại Sách Phong* đài, lễ quan ở trên cao miệng đang niệm cái gì đó, hình như muốn hiến tế tổ tiên.
*Ngày xưa, nghi thức phong thụ Hoàng Hậu, Hoàng Quý phi, Quý phi, thân vương gọi là "sách phong".
Mọi người cùng nhau quỳ xuống, Tô Lạc Y cũng quỳ xuống theo.
Bên tai là thể văn ngôn không thể hiểu nổi, Tô Lạc Y chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng.
Tô Lạc Y: “Hệ thống, ta không thể cứ tiếp tục thế này được!”
Hệ thống nghiêm túc nói: “Đây chính là địa điểm đứng đắn, kí chủ muốn ngủ cũng không thể ngủ được!”
Tô Lạc Y buồn ngủ tới nỗi không mở được mắt, nhưng nàng cũng biết tình hình này tuyệt không thể ngủ cho qua được!
So với điện tiền thất nghi*, cái này nghiêm trọng hơn nhiều!
Hung hăng cắn đầu lưỡi một chút, Tô Lạc Y đau tới chảy nước mắt.
Vậy mà chỉ thanh tỉnh được một chút, giây tiếp theo nàng vẫn muốn ngủ luôn đi cho rồi!
Hệ thống chần chừ nói: “Không phải kí chủ ngươi bị hạ dược rồi chứ?”
Có cái hệ thống không đáng tin như vậy, Tô Lạc Y quả thực muốn khóc, “Ta làm sao mà biết được? Ta cũng đang rất tuyệt vọng mà!”
Lúc này ngã xuống, phỏng chừng nàng cũng không cần xoát độ hảo cảm của tình địch nữa mà trực tiếp đi đến thế giới tiếp theo!
Hệ thống: “Vậy kí chủ chắc chắn không xong rồi.”
Hiện tại còn đang quỳ, Tô Lạc Y dùng tay chống lấy thân thể lung lay sắp đổ, “Hệ thống ngươi không chuẩn bị cái gì sao?”, Lỡ ta phải đi đến thế giới sau thật thì phải làm thế nào? Hả?! Hả?!
Hệ thống: “Bổn hệ thống chỉ cần cho kí chủ tiếp nhận cốt truyện của thế giới sau là được.”
Tô Lạc Y trong lòng bi thống, rốt cuộc chống đỡ không nổi ngã xuống, trước mắt tối sầm.
Một cái chớp mắt này, vừa vặn là lúc tất cả quan lại đang quỳ lạy đứng lên.
Ánh mắt Hiên Viên Diệp cũng không quan sát gì nhiều, hắn chỉ chằm chằm nhìn về phía Tô Lạc Y, còn cố ý đứng cách Tô Lạc Y không xa.
Thấy Tô Lạc Y ngã xuống, con ngươi hắn nháy mắt hoảng hốt.
Người đứng cạnh Tô Lạc Y chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một cái bóng đen, quỳ lạy xong cũng phát giác Tô Lạc Y đã không thấy đâu.
Nhưng người này không dám nói lời nào, vẫn tiếp tục chăm chú vào diễn biến của đại điển sắc phong.
Cũng may Tô Lạc Y quỳ ở nơi hẻo lánh, người biết đến nàng cũng không nhiều, có thiếu mất một Tô Lạc Y hay không người khác căn bản cũng không rõ ràng.
Tô Lạc Y té xỉu, chỉ trong chớp mắt khi mọi người còn đang quỳ lạy, Hiên Viên Diệp đã dùng khinh công đem Tô Lạc Y rời đi, trong sân tức khắc thiếu mất hai người.
Hiên Viên Diệp là Sở Vương, vị trí đứng cách trung tâm Sách Phong đài sẽ không xa, nhưng hắn lại muốn duy trì lễ nghi nên chỉ đứng ở bên cạnh đó. Mà Tô Lạc Y tuy là tướng quân chi nữ, cũng là muội muội của Hoàng Hậu tương lai, nhưng lại không phong hào, không phẩm cấp, tự nhiên cũng chỉ có thể đứng ở phía ngoài Sách Phong đài.
Đột nhiên thiếu hai người cũng không ai phát hiện ra, dù có phát hiện ra cũng xem như chưa thấy.
Hiên Viên Diệp ôm Tô Lạc Y tới một thiên điện, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn Tô Lạc Y đang hôn mê trong lòng ngực, hắn không nhịn được cười khẽ, “Thật là nghịch ngợm!”
Hơi thở Tô Lạc Y ổn định phả vào cổ hắn, hắn có thể khẳng định Tô Lạc Y thật sự đã ngủ.
Chỉ là việc nàng ngủ ngon như vậy vẫn làm hắn không khỏi nghi hoặc.
Hiên Viên Diệp đem Tô Lạc Y đặt ở trên giường, chợt một cái giấy dầu bao rớt xuống, lăn ra mấy cái bánh bí đỏ, còn có một cái đã bị cắn mất một miếng.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, cúi người nhặt lên.
Mới vừa nhặt lên, Hiên Viên Diệp như là nhớ ra điều gì, đem miếng bánh bí đỏ bị cắn trước đó đặt lên mũi nhẹ nhàng ngửi.
Chợt, sắc mặt của hắn trở nên khó coi.
Hiên Viên Diệp thanh âm lạnh lùng, “Ra đây!”
Một đạo bóng đen nhanh chóng xuất hiện, quỳ một gối trên mặt đất, “Chủ tử.”
Hiên Viên Diệp ném bánh bí đỏ cho hắn, “Tra cho ta.”
- --------
Bánh bí đỏ có thành phần giúp người ta yên giấc, chỉ là mùi hương bánh bí đỏ này lại che dấu mùi dược vị nhàn nhạt. Nếu đem từng này bánh ăn toàn bộ, phỏng chừng Tô Lạc Y sẽ trực tiếp ngủ đến địa lão thiên hoang.
May mắn thay nàng chỉ cắn một miếng.