Mấy ngày trước, cô cự tuyệt đề nghị bao dưỡng của anh, nên giờ bắt đầu tìm cách dạy dỗ cô sao? Một tay bánh mì một tay cây gậy, hai bút cùng vẽ, ân uy đều phát.
Nếu lúc này cô chịu nhỏ giọt nước mắt cầu xin chịu thua, chắc chắn anh ta sẽ cực kỳ có phong thái đàn ông đứng lên thay cô chắn rượu nhỉ? Từ lúc đó trong tâm lý, cô sẽ theo bản năng khuất phục anh ta!
Người đàn ông này không cần phải luyện kỹ năng tán gái, vốn trời sinh anh ta đã là cao thủ tán gái! Không cần biết ở thế giới này có tồn tại kỹ năng PUA hay không, nếu không có, ắt hẳn anh ta sẽ là thủy tổ của kỹ năng này!
*Kỹ năng tán gái: Pick-up Artist (PUA)
Ba ly xuống bụng, chắc chắn sẽ say ngất, sau đó thì sao?
Hàn Yên Yên nhìn thoáng qua khuôn mặt tí tởn chờ kịch vui của tên mập Lưu. Nghiêu Sâm đang ở chỗ này, đàn ông luôn nhớ thương miếng thịt còn chưa vào miệng, trước khi mình ăn được khẳng định sẽ không dễ dàng mà nhường cho kẻ khác.
Được rồi, đánh cược một phen vậy.
Hàn Yên Yên bình tĩnh tiến lên, tay cầm ly rượu: “Ngài Lưu, tôi xin lỗi ngài, mong ngài rộng lượng đừng chấp nhặt với tôi.”
Nghiêu Sâm bắt đầu nhướng mày ngay lúc Hàn Yên Yên cầm ly rượu lên. Hàn Yên Yên làm như không thấy, ngửa đầu, một hơi uống cạn. Cảm giác nóng rát rất nhanh thiêu đốt yết hầu, luồng nhiệt nóng rẫy mới chạm vào thành dạ dày đã ngay lập tức xông thẳng lên đầu.
Nào! Đánh cuộc một phen!
Tay Hàn Yên Yên hơi run, cầm lấy ly thứ hai, một hơi uống cạn. Lúc này cô phải dùng sức che miệng mới có thể ép bản thân không ói ra.
Kiểu chuyện nam nữ như thế này, cô đã viết quá nhiều! Trên thế giới này cũng có quá nhiều kịch bản rồi!
Trước mắt Hàn Yên Yên giờ nhìn cái gì cũng hòa thành hai, thân thể cô hơi loạng choạng, khó khăn lắm mới cầm được ly thứ ba.
Cô đánh cuộc, sáng ngày mai tỉnh lại trên giường Nghiêu Sâm, cô vẫn quần áo chỉnh tề, không hề nhăn nhúm!
Hàn Yên Yên ngất xỉu, cô ngã về hướng tên mập Lưu. Tên mập đã chờ sẵn, nụ cười rải đầy mặt, giơ hai tay định đỡ người đẹp.
Nghiêu Sâm đứng dậy ngay từ khi Hàn Yên Yên uống xong hai ly, nhanh tay lẹ mắt chặn ngang để thân thể cô rơi vào lồng ngực của anh, khiến tên mập Lưu chỉ tiếp được không khí. Hai tay tên mập Lưu đơ ra giữa không trung, chép miệng, xấu hổ thu tay chà trên đùi.
“Một con bé ngu ngốc, ngay cả tửu lượng cũng chẳng có bao nhiêu. Ngài đừng chấp nhặt với nó nhé.” Nghiêu Sâm đỡ Hàn Yên Yên, nói với bộ trưởng Lưu: “Ngài ở lại uống vui vẻ, tôi đi an bài con bé này.”
Bộ trưởng Lưu trơ mắt nhìn Nghiêu Sâm mang cô gái xinh đẹp kia đi, chậc lưỡi: “Gã sướng thật.”
Đàn bà uống say không phải là để ám hiệu cho đàn ông người cần người cứ lấy, cứ tùy ý làm bậy sao? Thằng ranh con Nghiêu Sâm kia lúc này chắc đã một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng rồi.
Chậc!
Bộ trưởng Lưu đã oan uổng Nghiêu Sâm. Biết sao giờ, ai bảo gã với Nghiêu Sâm kém nhau cả một khuôn mặt.
Nghiêu Sâm trưởng thành với một mặt tiền đẹp đẽ, ngay lúc tuổi trẻ căng tràn vừa đẹp trai vừa tàn nhẫn, là một con chó sói với răng nanh sắc nhọn. Từ thiếu nữ tuổi mười sáu thanh xuân, tới phụ nữ bốn mươi đã có chồng, không ai anh không bắt được. Nhưng đối với đàn bà con gái anh khá kén chọn.
Từ trước tới giờ toàn là phụ nữ ham muốn cầu cạnh anh, Nghiêu Sâm đã làm qua bao nhiêu chuyện xấu, nhưng việc như cưỡng gian hiếp dâm, anh thực sự chưa từng trải qua, chủ yếu là vì… không có cơ hội.
Hàn Yên Yên đã ngất lịm đi, cả người dựa hết lên Nghiêu Sâm, bị anh ta kẹp vào người. Nghiêu Sâm khênh cô ra khỏi phòng, cảm thấy tư thế này cực kỳ bất tiện, đành khom lưng túm chân cô lên, chuyển thành tư thế bế công chúa.
Trưởng ca chạy tới đón người, mắt nhìn Hàn Yên Yên trong lồng ngực Nghiêu Sâm, hoảng hốt hỏi: “Sếp….”
Nghiêu Sâm: “Không có chuyện của cậu.” Lại nói thêm: “Kêu người mở cửa phòng trên lầu cho tôi.”
Trưởng ca co rụt cổ lại, trơ mắt nhìn Nghiêu Sâm ôm Hàn Yên Yên vào thang máy.
Thang máy đi lên tầng trên, Nghiêu Sâm ôm Hàn Yên Yên vào phòng, khom lưng đặt Hàn Yên Yên lên giường, bản thân cũng nương theo lực kéo áp lên. Lấy tay chống lại cơ thể, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Yên Yên.
Cô gái bình thường nhìn vừa văn nhã vừa dịu dàng, lúc này người đang mềm như bông nằm trên giường lớn, hai má ửng một màu đỏ không giống bình thường, bật lên vài phần dụ người phạm tội.
Anh nhớ tới cái liếc mắt nhìn anh của Hàn Yên Yên trước lúc nâng rượu uống, con ngươi đen sì, giữa vẻ bình tĩnh hình như có chút hiểu ra. Không biết có phải anh có nhìn lầm không, trong con ngươi của cô ấy còn có ý cười trào phúng.
Mặc kệ có phải anh nhìn lầm hay không, vừa nhớ tới là Nghiêu Sâm thấy thích thú lên hẳn.
Anh luôn chỉ cảm thấy cô gái này xinh đẹp, cho đến cái liếc mắt vừa rồi, mới cảm thấy cô thật là hấp dẫn.
Nghiêu Sân nhéo cằm Hàn Yên Yên lại gần, cẩn thận đánh giá. Anh đã từng rất nhiều lần thừa cơ đàn ông gặp nguy hiểm để lấy phần lợi về mình, nhưng chưa từng áp dụng cách này với phụ nữ. Nhưng Nghiêu Sâm cảm thấy, cũng không phải không thể tạo ra một tiền lệ.
Mấu chốt đạo đức của Nghiêu Sâm thấp như vậy đấy.
Hàn Yên Yên bỗng nhiên mở bừng mắt.
Con ngươi ngày thường đen nhánh như mực, nay như bị bao phủ một tầng hơi nước. Cô hơi mê mang nhìn Nghiêu Sâm trước mặt: “... Đinh Nghiêu?”
Cô vươn tay, bóp chặt lấy yết hầu của Đinh Nghiêu!
Hôm sau tỉnh lại, đầu Hàn Yên Yên đau như muốn nứt ra. Rên lên một tiếng, trở mình, lưng dán vào một thân thể nóng bỏng rắn chắc phía sau.
Ký ức như sóng cuộn vào đầu, tất cả sự việc phát sinh trong căn phòng đó như rõ ràng trước mắt. Che lại cái trán, Hàn Yên Yên mở mắt ra, nhìn thấy cánh tay trơn bóng của mình. Làn da trơn bóng dưới tấm chăn đang nằm cùng một thân thể trần truồng khác.
A? Cô thua rồi sao?