“Đây không phải là cục trưởng Lưu sao? Khách quý khách quý!” Nghiêu Sâm bắt lấy móng heo to tướng của bộ trưởng Lưu, bề ngoài thơn thớt nói cười, “Nghe nói lần này ngài được bổ nhiệm lên chức bộ trưởng? Tôi còn chưa kịp chúc mừng ngài!”
“Tiểu Nghiêu à, ai dà, không cần không cần.” Tên mập họ Lưu nhìn chằm cô phục vụ xinh đẹp được Nghiêu Sâm che chở phía sau, “Tôi nói với cậu Nghiêu này, phục vụ nhà cậu kỳ cục lắm. Cậu nhìn đi, nhìn quần áo của tôi thành ra thế này…”
Nghiêu Sâm chậc lưỡi, nói: “Con bé còn chưa có kinh nghiệm, lần đầu thấy khách quý nên mới hấp tấp như vậy. Tôi thay mặt em nó nhận lỗi với ngài. Hôm nay ngài cứ để quần áo lại đây, sau khi giặt giũ xong tôi sẽ kêu người mang trả lại cho ngài.”
Nghiêu Sâm chắn cô gái ở sau lưng, che tới kín mít, rõ ràng đang cố ý làm tường chắn cho người ở phía sau. Gã Nghiêu Sâm đang ngoài mặt cười nói, nhẹ nhàng thoái thác, bề ngoài trông có vẻ rất dễ bị bắt nạt này, thật ra là một ông chủ cực kỳ độc ác tàn nhẫn. Bộ trưởng Lưu “Ậm ừ” một tiếng, thu lại bực dọc: “Làm gì phải phiền phức thế… Thế này đi, cậu kêu cô gái này ở lại hầu rượu tôi, một ly thôi là tôi sẽ cho qua chuyện này.” Cho mình lẫn Nghiêu Sâm một bậc thang đi xuống.
Nghiêu Sâm xuất hiện quá đúng lúc, Hàn Yên Yên còn nghi ngờ có phải hay không từ nãy giờ anh ta luôn ở ngoài quan sát, đợi đến thời điểm quan trọng mới hiện thân. Dù sao chỗ này cũng là khu số 8, cách phòng 812 không xa.
Tuy nghi ngờ là thế, nhưng dù thế, được một người đàn ông che chắn cho… quả thật rất là menly! Nếu không, tại sao trong các tác phẩm văn học mấy nghìn năm qua, điển tích anh hùng cứu mỹ nhân là kinh điển của kinh điển, đến tận bây giờ vẫn là nguyên liệu vàng được sử dụng khắp nơi. Hàn Yên Yên hơi rung động.
Cô cho rằng Nghiêu Sâm đã ra mặt che chở cô, cũng sẽ thay cô tống tiễn ly rượu này đi. Nhưng cô đã đánh giá cao Nghiêu Sâm rồi.
Nghiêu Sâm nghe vậy không những không giúp cô tiễn vong, mà còn hứng thú ủng hộ: “Một ly sao đủ, ít nhất cũng phải phạt ba ly.”
Hàn Yên Yên đứng hình năm giây.
Nghiêu Sâm xoay người lại, khuôn mặt trầm xuống nói: “Coi em làm cái gì kìa! Cũng may bộ trưởng Lưu rộng lượng, không so đo với em. Hàn Yên Yên, nếu em còn muốn làm việc ở đây thì xin lỗi bộ trưởng Lưu ngay, lập tức chịu phạt ba ly rượu!”
Anh đặc biệt nhấn mạnh “Nếu còn muốn làm việc ở đây”, đây là … người đã tìm hiểu kĩ càng xuất thân của cô như anh, biết chắc cô không thể vứt bỏ công việc này phải không?
Giữa việc lựa chọn “Vẻ mặt khuất nhục kiểu học sinh trí thức” và “Vẻ mặt bình tĩnh tiếp nhận”, Hàn Yên Yên suy nghĩ trong một giây, cảm thấy với kỹ thuật diễn xuất của bản thân, cái trước hơi khó diễn, cái sau làm chơi ăn thật hơn.
Đôi tay cô chắp trước người, thể hiện tư thế tiêu chuẩn nhất của một người phục vụ, cúi đầu với tên mập Lưu: “Xin lỗi bộ trưởng Lưu, là do tôi không cẩn thận, mong ngài tha thứ cho.”
Tên mập Lưu không ngờ Nghiêu Sâm có thể nể mặt gã như thế, cảm xúc khó chịu từ nãy giờ bốc hơi đi mất, rầm rì mấy câu cũng bình tĩnh hơn: “Chỉ là chút việc nhỏ, em tự phạt ba ly đi, chúng ta coi như xong chuyện.”
Hàn Yên Yên ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói chuyện, Nghiêu Sâm đã kéo lấy cánh tay tên mập Lưu tiến về phía phòng thuê. Đẩy tên mập Lưu vào phòng xong, anh quay người lại quét mắt nhìn Hàn Yên Yên.
Một mệnh lệnh “Tiến vào” không lời.
Hàn Yên Yên đảo mắt nhìn trần nhà một giây, theo sau đi vào phòng.
Người thay cô vào phòng là A Sâm. Cô nhìn Nghiêu Sâm ngồi trên sô pha ngoắc tay ra hiệu với A Sâm, A Sâm cúi người đưa tai sát lại gần. Sau khi nghe chỉ thị của Nghiêu Sâm, A Sâm quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt bối rối khó tả, sau đó bước chân đi ra ngoài.
Nghiêu Sâm cùng tên mập Lưu ngồi trên sô pha bắt tay cười nói, treo trên miệng đầy lời khen tặng thổi phồng nhau lên. Chẳng một ai ghé mắt nhìn Hàn Yên Yên, cứ như thể sự việc hồi nãy không hề tồn tại.
Hàn Yên Yên cũng không muốn thể hiện sự tồn tại của mình, cô đi tới vị trí hồi nãy A Sâm đứng, cố gắng để mình trở thành không khí.
Nhưng không được bao lâu, A Sâm đã trở lại cùng một cái khay, trên khay có ba ly rượu. Hàn Yên Yên muốn chửi thề, Mẹ nó, Nghiêu Sâm muốn làm gì?
Rượu này có một loại hương liệu đặc biệt, cực nồng cực nóng, đàn ông uống xong là say tới không biết lối về, nói gì tới một cô gái trẻ tuổi như Hàn Yên Yên. Thân thể mới này của cô, ngay cả khói thuốc còn không chịu được, làm sao có thể chống chịu được ly rượu đầy hơi cồn đây.
“Yên Yên lại đây nào.” Nghiêu Sâm miệng hút thuốc lá, mỉm cười như thể đang cảm thấy rất vui, “Cái này là chuẩn bị cho riêng em đấy. Bộ trưởng Lưu người ta uyên bác độ lượng, em tự phạt mình kính lên ba ly rượu xin lỗi bộ trưởng Lưu thì việc hôm nay coi như xí xóa.”
Bộ trưởng Lưu cùng những người đàn ông trong phòng đều biết rượu này là gì, trên mặt thể hiện rõ vẻ xem kịch hay. A Sâm và hai công chúa trong phòng có quen biết với cô ngược lại trông có vẻ khá lo lắng.
“Yên Yên à,” Bộ trưởng Lưu gọi cô. Thẻ tên trên ngực cô ghi là “Yên Yên”. Móng heo gã vung lên, sảng khoái nói: “Nào nhanh lên, em uống sạch ba ly rượu này thì chuyện chúng mình anh xem như không có!”
Ba ly vừa xuống bụng, chắc chắn cô sẽ bất tỉnh.
Hàn Yên Yên ngước mắt nhìn Nghiêu Sâm. Cô không khó chịu hay đau khổ gì cả, cô chỉ thấy khó hiểu.
Gã mập này để ý cô, muốn nhúng chàm cô, không đạt được mục đích có lẽ sẽ không bỏ qua. Nghiêu Sâm chịu ra mặt ngăn chặn, tương đương với việc công nhận Hàn Yên Yên là người của anh. Mọi người tuy không nói ra, nhưng trong lòng đều đã rõ ràng, nội dung quan trọng nhất trong lần “giải hòa” này chính là sau này tên mập Lưu không được ra tay với Hàn Yên Yên nữa.
Hai hổ không thể cùng một núi, anh đã xác nhận bảo hộ cô rồi, thì con hổ khác không thể dễ dàng đùa giỡn được.
Tương tự như thế, lần ép rượu này, anh giúp cô chặn một ly rượu là việc dễ như trở bàn tay. Nhưng Nghiêu Sâm không những không làm, anh còn sợ chưa đủ, đòi tăng thêm hai ly. Anh đã chịu làm tấm khiên cho cô, sao lúc này lại khiến cô khó xử, anh có ý đồ gì?
Hàn Yên Yên ngước mắt, chỉ nhìn thấy Nghiêu Sâm miệng ngậm điếu thuốc, trong mắt đều là ác ý đối với cô ___
Nha đầu kiên cường, phụ nữ mạnh mẽ, đều phải bị đánh cho gãy cột sống, phải bị dẫm đạp, nghiền nát dưới chân. Phải như thế, họ mới hiểu cái gì là dịu ngoan, mới hiểu phải quỳ thế nào dưới ống quần của anh ta!
Hàn Yên Yên đột nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra là thế, anh đang chờ cô chịu thua anh ta!