Ngay giai đoạn Kiều Văn Hưng vất vả bôn ba mỗi ngày, đột nhiên Bạch Nguyệt mang thai. Đối với anh mà nói, đây thực sự không phải là một tin tốt. Anh nghĩ không ra vì sao anh luôn dùng biện pháp an toàn mỗi lần thi thố, như thế nào lại mang thai được. Tuy theo nghiên cứu nhận định, bao cao su cũng có 3% xác suất thất bại, nhưng tên đàn ông nào cũng cảm thấy mình sẽ không rơi vào 3% xui xẻo kia.
Dĩ nhiên anh ta không hề nghi ngờ việc Bạch Nguyệt đâm thủng bao cao su. Tóm lại, Bạch Nguyệt mang thai, Kiều Văn Hưng phiền muộn, trở tay không kịp.
Bạch Nguyệt tỏ vẻ không quá quan trọng việc có làm lễ kết hôn hay không, cũng không để bụng những thứ hình thức này nọ. Cuối cùng Kiều Văn Hưng quyết định dẫn Bạch Nguyệt đi làm giấy chứng nhận kết hôn, lặng lẽ không báo ai lấy vợ về nhà. Trong lòng Bạch Nguyệt như nuốt phải trái đắng, nhưng trái đắng này do chính tay mình trồng, làm gì mà có tư cách than thở, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống, chặn dưới đáy lòng.
Hàn Yên Yên nghe điện thoại báo cáo xong, môi đỏ xinh đẹp tạo thành một vòng cung.
“Còn chưa đủ, cẩu huyết còn cần chút khiêu khích.” Cúp điện thoại, cô nói. Ngón chân thon dài khiêu khích bộ ngực rắn chắc của Kiều Thành Vũ.
Kiều Thành Vũ cười lắc đầu, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, kéo cô tới gần...
“Khi nào mới thành người thừa kế?” Đang lúc vui vẻ, Hàn Yên Yên hỏi.
“Sẽ nhanh thôi.” Kiều Thành Vũ hứa hẹn, bóp chặt vòng eo nhỏ linh hoạt kinh người kia, ra vào mãnh liệt, hơi thở hỗn loạn.
“Sẽ nhanh thôi.” Kiều Văn Hưng nói với Bạch Nguyệt, “Lấy được hợp đồng này, anh sẽ quyết toán vốn trước để mua cho em một căn chung cư.”
Chuyện Bạch Nguyệt có thai xem như đã qua. Bạch Nguyệt kết hôn với anh, không có tiệc rượu, không có hôn lễ, thậm chí còn chưa được gặp mặt ba mẹ chồng, chỉ có thể cùng gia đình nhà họ Bạch ăn một bữa cơm. Nghi thức đơn sơ keo kiệt tới mức khiến người ta muốn khóc. Kiều Văn Hưng vốn là một người hiền hòa dễ cho qua, lúc này lòng anh đau nhói cho tình cảnh của Bạch Nguyệt, anh muốn bồi thường cho cô một chút.
Sau khi nghe lời mẹ, nỗ lực tìm cách mang thai, Bạch Nguyệt không chỉ lấy lại tình yêu của Kiều Văn Hưng, còn thuận lợi kết hôn cùng anh. Áy náy trong nội tâm của cô dần bị những ngọt ngào sung sướng kia đè xuống. Nhưng hợp đồng cực lời của Kiều Văn Hưng còn chưa xong, ba mẹ Bạch Nguyệt đã đến nhà.
“Em.... gần đây em nôn kinh quá, ngay cả cơm cũng không nấu nổi, nên ba mẹ tới đây để chăm sóc cho em.” Bạch Nguyệt có chút thấp thỏm.
Kiều Văn Hưng không thích ba mẹ Bạch Nguyệt, nhưng nghe cô nói vậy anh mềm lòng, đành gật đầu đồng ý để ba mẹ Bạch lo cho cô. Anh nào biết Hàn Yên Yên đã để “người anh em” của em trai Bạch mua chuộc người thân bạn bè của nhà họ Bạch, liên tục khuyên bảo, tính kế cho ba mẹ Bạch, khiến hai người họ nghĩ tới chuyện lấy cái thai ép kết hôn, cũng thúc đẩy ba mẹ Bạch tới chiếu cố.
Lúc này, thái độ của ba mẹ Bạch đối với anh rất thân thiện, cẩn thận, còn ẩn chút nịnh nọt lấy lòng. Loại thái độ này, từ nhỏ Kiều Văn Hưng đã nhìn quen từ sớm. Anh lại bắt đầu cảm thấy chung cư chật chội, không thoải mái. Nhưng Bạch Nguyệt mang thai, mà tính cô vốn đa sầu đa cảm, nhu nhược yếu đuối, nên Kiều Văn Hưng cố gắng hết sức về nhà đúng hạn để cô yên lòng.
Ba mẹ Bạch lúc đầu còn cẩn thận dè dặt, dần dần cũng buông lỏng hơn, tâm buông lỏng thì miệng bắt đầu hoạt động, lời trong lời ngoài đều khuyên Kiều Văn Hưng trở về.
“Huyết thống ruột thịt sao có thể một đêm thành thù, con trở về nhận sai với ba, chúng ta cũng sớm trở thành người một nhà hòa thuận.”
“Ngay cả kết hôn cũng làm rồi còn chưa gặp được ba mẹ chồng, kỳ cục lắm con biết không? Không bằng con đưa Nguyệt Nguyệt về cùng đi, có lẽ bên sui gia sẽ đồng ý khi nhìn thấy hai con hạnh phúc bên nhau.”
“Ngay cả con cũng có rồi, kết hôn cũng xong luôn rồi, không chấp nhận thì có thể thế nào nữa, làm sao mà coi được?”
Ba mẹ Bạch nghĩ rất đơn giản, cũng tưởng tượng rất hay.
Dù sao đây cũng là ba mẹ vợ của mình, nói lần một lần hai, Kiều Văn Hưng có thể nhịn, nhưng nói thêm nhiều lần nữa, Kiều Văn Hưng không nhịn nổi.
Anh siết chặt đôi đũa, ăn không vô. Mẹ Bạch chẳng hề chú ý, cứ lải nhải mãi không chịu để yên. Bạch Nguyệt kéo tay bà mấy lần bà còn thấy phiền phức, ném tay Bạch Nguyệt ra còn đánh vào mu bàn tay cô một chút.
Kiều Văn Hưng “bang” đập mạnh đôi đũa xuống, dọa mẹ Bạch hoảng sợ, tiếng lải nhải không ngớt đột nhiên tắt ngúm.
“Nếu giờ tôi về nhà, ba mẹ tôi không chỉ ép Bạch Nguyệt phá thai, còn sẽ bắt tôi ly hôn với cô ấy. Từ nay về sau, đại khái là các người sẽ không còn được gặp tôi lần nào nữa.” Anh lạnh lùng nói.
Mẹ Bạch không tin: “Không đến mức đó chứ, đây là con dâu ruột, là cháu ruột mà.”
Kiều Văn Hưng liếc nhìn bà, “Em trai cùng cha khác mẹ của tôi, từ hồi tiểu học đã bị đưa vào ký túc xá của trường, học xong trung học liền đưa ra nước ngoài, chưa từng một lần được gặp mẹ đẻ của nó.”
Mẹ Bạch sợ ngây người, không dám nói nữa.
Kiều Văn Hưng lại tiếp tục tháng ngày không thích về nhà. Có mấy lần anh về trễ, phát hiện trên mặt Bạch Nguyệt có vệt nước mắt đã khô, truy hỏi cô thì cô chẳng nói chẳng rằng. Kiều Văn Hưng liền biết việc này chắc chắn có liên quan tới ba mẹ Bạch. Nhưng Bạch Nguyệt một lòng bảo hộ người nhà, Kiều Văn Hưng hỏi vài lần không được đáp án cũng lười không quản nữa.
Công việc làm ăn gần đây của Kiều Văn Hưng không quá thuận lợi, không chỉ mất đi một số khách hàng, đơn hàng anh đặt nhiều kỳ vọng kia cũng không được bàn tới. Giờ đã gần Tết, anh định hoàn thành đơn hàng này để làm may mắn cho cả năm nay, ai ngờ lại đi vào xu thế thảm hại. Tài chính công ty khó khăn, hứa hẹn mua nhà cho Bạch Nguyệt đành dời lại. Nhưng đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Bạch Nguyệt anh không thể xuất khẩu thành lời.
Cú hích lớn nhất là tin tức các bạn bè ở thành phố D gửi cho anh - chủ tịch Kiều tuyên bố từ chức, chính thức để Kiều Thành Vũ lên thay.
Kiều Văn Hưng tái nhợt da mặt, không thể tin nổi. Điều này có nghĩa, ba đã chọn Kiều Thành Vũ là người thừa kế, cũng có nghĩa, ba đã từ bỏ anh. Đại não anh choáng váng, vài phút sau mới bình tĩnh một chút, lập tức gọi điện thoại về cho mẹ. Nhưng người nhận điện thoại lại là ba.
“Mẹ mày bị huyết áp cao, ngất xỉu đưa vào bệnh viện rồi. Nếu mày còn là con tao thì về ngay lập tức, còn không thì vĩnh viễn đừng về nữa.” Ba Kiều nói xong lập tức cúp máy.
Kiều Văn Hưng thất hồn lạc phách trở lại chung cư, đứng ở ngoài cửa lớn đã nghe tiếng cãi vã bên trong. Lúc này anh mới hiểu vì sao đôi mắt Bạch Nguyệt thường hay ửng đỏ - ba mẹ Bạch Nguyệt ép buộc cô xin tiền anh làm phòng ở.
Bọn họ từ nhỏ đã dạy cô phải độc lập, tự chủ, sợ khi lớn lên cô dính phải tật hám tiền đòi tiền ba mẹ. Không muốn tiền mất tật mang, họ lại không ngờ đứa con gái này còn làm tốt hơn cả mong đợi, nó câu được cả một đại thiếu gia nhà giàu.
Bọn họ cứ tưởng sẽ được mẫu bằng tử quý, muốn để Bạch Nguyệt làm con dâu nhà hào môn, giờ mới phát hiện có chút khó khăn. Ngay lập tức, ba mẹ Bạch muốn lấy được giá trị hiện tại của Bạch Nguyệt. Dù sao so với giấc mộng con dâu nhà giàu mông lung vô định, tiền và nhà mới thật sự nắm được, sờ được. Tầm nhìn của những người này chỉ có chừng đó mà thôi.
Kiều Văn Hưng đứng ngoài cửa nghe ba mẹ ruột thịt tham lam vô sỉ, nghe Bạch Nguyệt vô lực khóc lóc phản kháng yếu ớt, anh không muốn đi vào chút nào, cũng không muốn làm anh hùng cứu vớt Bạch Nguyệt khỏi khói lửa đạn bom.
Vì sự cứu rỗi mà Bạch Nguyệt mong muốn không phải là anh xông vào bảo hộ cô phía sau, đuổi ba mẹ cô ra khỏi cửa. Sự cứu rỗi mà cô chờ đợi, là Kiều Văn Hưng … đáp ứng mong muốn của ba mẹ cô.
Kiều Văn Hưng đã nhìn thấu.
Anh xoay người rời đi.