Quản lý vừa nghe tin lập tức tới giải quyết vấn đề, cô gái trẻ sợ tới mức mặt tràn đầy nước mắt.
Vừa đề cập tới chuyện bồi thường, đại tiểu thư họ Hàn điềm nhiên vẫy tay: “Thôi, lần sau cẩn thận một chút.” Quản lý và cô gái khom lưng cảm ơn liên tục, nói một đống lời hay ý đẹp mới nhẹ nhàng rời đi.
Túi xách này tuy đã dùng khăn giấy và vải ướt lau sạch qua, nhưng đã không thể sử dụng được nữa. Hàn Yên Yên nhấc máy gọi cho chú Trần, kêu ông đưa một túi xách khác tới. Cúp điện thoại, cô nhìn lên, Kiều Thành Vũ đang nhìn cô, mắt đong đầy ý cười.
“Lại sao vậy?” Hàn Yên Yên hỏi.
Kiều Thành Vũ mỉm cười nói: “Tự nhiên muốn cho mấy kẻ sau lưng lép xép đại tiểu thư họ Hàn kiêu ngạo này ương ngạnh nọ nhìn thấy tiểu thư của anh dễ nói chuyện đến thế nào.”
Hàn Yên Yên trừng mắt liếc xéo anh.
Tên này sau khi cầu hôn thành công giống như được phá băng vậy, đứng trước mặt cô sẽ không còn trưng vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt nữa. Dĩ nhiên là khi không bên cạnh Hàn Yên Yên, Kiều Thành Vũ vẫn là một tinh anh họ Kiều lạnh lùng như băng tuyết, là ứng cử viên cực kỳ tiềm năng cho vị trí người thừa kế.
Hàn Yên Yên thích như vậy. Bộ dáng ôn nhu mỉm cười của anh chỉ thuộc về cô, bộ dạng cuồng dã làm càn của anh cũng chỉ mình cô biết.
Nhưng thích nhất vẫn là bộ dạng của anh mồ hôi ướt đẫm, phập phồng trầm luân trên người cô.
Rất nhanh chú Trần đã mang một chiếc túi khác tới, ngoại trừ màu sắc ra, còn lại giống y đúc túi cũ. Cái túi bị bẩn cũng được chú Trần mang đến tiệm làm sạch chuyên dụng.
Lúc hai người lên xe, Kiều Thành Vũ nhìn túi xách đang yên vị trên đùi Hàn Yên Yên, thuận miệng hỏi một câu: “Vì sao phụ nữ đều thích nhãn hiệu này?”
Ngón tay cô sờ lên khóa kim loại của chiếc túi: “Chắc vì kinh điển.”
Đề tài này chỉ bao hàm trong một câu, dừng lại trước đèn giao thông, Kiều Thành Vũ vô ý liếc qua. Anh nhìn thấy Hàn Yên Yên rũ mi mắt, ngón tay còn vô thức miêu tả hình dạng khóa kim loại, hồn như ngẩn ngơ nơi nào.
“Sao vậy?” Anh hỏi, “Sao tự dưng ngẩn người thế?”
Hàn Yên Yên hoàn hồn, “À.” Một lát sau cô hỏi: “Anh có biết lịch sử của những thương hiệu này không?”
Kiều Thành Vũ theo ánh mắt cô dõi hướng ra ngoài. Thành phố phồn hoa tràn ngập ánh đèn, hai bên đường toàn là cửa hàng của những thương hiệu lớn, logo sáng chói, lóe mù mắt người khác. Anh nói: “Anh không để ý lắm.”
“Mỗi một thương hiệu đều có lịch sử lâu đời, mỗi một thương hiệu đều có một câu chuyện phía sau.” Hàn Yên Yên nhẹ nhàng cảm thán, “Mà mỗi một thương hiệu…. em đều quen thuộc.”
Hàn Yên Yên là một thiên kim hào môn, những thương hiệu được coi là mặt hàng xa xỉ sang quý đối với phụ nữ bình thường, đối với cô chẳng qua chỉ là đồ dùng hằng ngày, dĩ nhiên cô sẽ quen thuộc. Một câu cảm thán không thể giải thích được, Kiều Thành Vũ không hiểu.
Lại dừng trước một cột đèn giao thông, anh tiếp tục nhìn cô gái ngồi cạnh. Kiều Thành Vũ lại phát hiện tay cô tiếp tục vuốt ve khóa kim loại kia. Chiếc khóa đó được làm thành hình logo thương hiệu của túi xách.
Ánh mắt Kiều Thành Vũ hướng lên khuôn mặt Hàn Yên Yên. Dưới ánh sáng mờ nhạt len lỏi trong không gian tối tăm của chiếc xe hơi thượng hạng, mắt cô như không có tiêu cự, khóe miệng cũng không có ý cười. Cô nhìn những logo thương hiệu các cửa hàng hai bên đường, ánh mắt xa cách và thờ ơ khiến người khác không thể giải thích nổi.
Không biết tại sao, Kiều Thành Vũ bỗng cảm thấy giờ khắc này, Hàn Yên Yên cực kỳ xa lạ. Cô dường như không còn là đại tiểu thư họ Hàn mà anh quen thuộc, lúc này Hàn Yên Yên phảng phất là một người phụ nữ hoàn toàn khác.
Nhất định là ảo giác, anh nghĩ.
Bạch Nguyệt mang thai.
Thật ra, đây là bút tích của Hàn Yên Yên.
Bạch Nguyệt chưa hề kết hôn với Kiều Văn Hưng, càng không thể quan tâm đến chuyện con cái lúc này. Hiện tại việc quan trọng nhất đối với Kiều Văn Hưng chính là tự mình tạo dựng thành tích, chứng minh khả năng của mình cho ba mẹ Kiều thấy.
Hàn Yên Yên cho người làm quen với em trai Bạch vốn cả ngày ngâm mình trong tiệm net, từ đó thành anh em cùng chơi game, rồi làm như vô tình chỉ vào một mục tin tức giải trí trên giao diện, nói với em trai Bạch: “Má nó, sống như thế này mới không tính là sống uổng phí a.”
Trang web kia chính là bài báo nói về buổi đính hôn của Hàn Yên Yên và Kiều Thành Vũ. Vốn dĩ em trai Bạch chỉ chăm chú vào thiên kim mỹ nhân, ai ngờ khi kéo trang web lên lại thấy ảnh chụp của “anh rể”. Gia thế của Kiều Văn Hưng chính thức bày ra trước mắt gia đình họ Bạch, ba mẹ Bạch lập tức gọi điện chất vấn Bạch Nguyệt, từ đó nhận được xác nhận chứng thực.
“Bởi vì con, anh ấy mới cãi nhau với ba mẹ mình, hiện tại không thể về nhà được.” Bạch Nguyệt hạ giọng nói.
Ba mẹ Bạch đột ngột thay đổi thái độ. Lúc trước, tuy bọn họ có đề cập tới hôn nhân, nhưng thật ra chỉ muốn cảnh tỉnh cô chứ không quá ép buộc. Họ cũng cảm thấy Kiều Văn Hưng đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, nếu lỡ Kiều Văn Hưng thất bại, thì anh ta phải kiếm nhiều tài sản hơn mới được lấy con gái của họ.
Nhưng hóa ra anh ta lại là thiếu gia nhà siêu giàu, ba mẹ Bạch lập tức thúc ép Bạch Nguyệt nhanh chóng kết hôn với Kiều Văn Hưng. Chỉ là chuyện con cái muốn độc lập khỏi cha mẹ mình, sớm hay muộn sẽ trở về nhà, lúc về rồi, ai sẽ chú ý tới công ty nhỏ nhoi này. Ba mẹ Bạch cùng em trai Bạch đã tìm trên mạng, hóa ra công ty họ Kiều là tập đoàn rất lớn, tiền của nhà đó nha, nhiều tới mức cả đời tiêu không hết!
Mẹ Bạch lập tức lải nhải không khơi, không ngừng lặp lại bên tai Bạch Nguyệt.
“Sau này không còn cảm giác mới mẻ nữa, nó sẽ không muốn kết hôn đâu.”
“Hôn lễ cái gì chứ, ai để ý cái đó, trước đi đăng ký giấy chứng nhận kết hôn đi.”
“Nó chưa muốn? Vậy sao được! Thế thì con mang thai con của nó đi! Dù không kết hôn, sinh đứa con này ra, nhà bọn họ kiểu gì chả cung cấp phí nuôi nấng! Chắc chắn có lời!”
Từ khi cô chủ động “hy sinh thân mình”, kết quả hại Kiều Văn Hưng hành hung khách hàng, làm mất đơn hàng quan trọng, anh lãnh đạm với cô hơn rất nhiều. Nửa tháng nay cô lo lắng cẩn thận, cúi đầu khom lưng. Bạch Nguyệt vốn không phải là người có chủ kiến, lại đang trong tình trạng mông lung về tương lai của hai người, lời niệm chú mang danh “khuyên bảo” của mẹ Bạch cuối cùng đã tẩy não của cô.
“Con.. thử xem.” Cô nói.
Hai tháng sau, que thử thai hiện hai vạch.