“Đã là chất nữ lại là con dâu, tỷ tỷ thật sự quá có phúc.” Bạch chiêu nghi phụ họa nói.
“Đúng vậy đúng vậy……” Nhất thời bên trong điện Chiêu đức đều vang lên tiếng phụ họa.
Tuy Tử Xa Hiếu Nhân đã lập trắc phi nhưng cái ghế chính phi kia thì vẫn luôn bỏ trống, mấy năm nay các đại gia tộc đều cố gắng hết sức muốn đưa nữ nhi mình vào cung để làm thái tử phi. Hiện tại, Thái Tử nhiều năm chưa lập thái tử phi mà Nhiễm Tự sau khi từ Noãn thành quay về thì vẫn chậm chạm không gả, hai người là biểu huynh muội, lời đồn đãi rằng Thái Tử hay là đế hậu đều cực kỳ yêu thương Nhiễm Tự muốn đích thân hứa hôn cho hai người đã sớm truyền khắp kinh thành. Hôm nay phụ họa như vậy đơn giản là muốn xem thử thái độ cảu Hoàng Hậu thử có phải thật sự có ý định đó hay là không.
Nhiễm Tự ngồi ở bên cạnh Hoàng Hậu nghe những lời thuộc hạ ca ngợi nàng. Từ khi nào mà nàng cùng Tử Xa Hiếu Nhân đã trở thành duyên trời tác hợp rồi?
“Tứ nhi thông tuệ lanh lợi, khiến cho bổn cung cùng Hoàng Thượng cực kỳ yêu thích. Bổn cung cùng Hoàng Thượng vẫn luôn hy vọng sẽ có một nữ nhi như nàng đây.” Hoàng Hậu nở một nụ cười cực kỳ ưu nhã, nhưng lại không tỏ rõ ý phủ nhận cũng không thừa nhận, không cho mọi người tìm được cơ hội biết sự thật.
“Nếu An bình công chúa thật sự trở thành thái tử phi thì lập tức gọi hoàng hậu nương nương cùng Hoàng Thượng là phụ hoàng cùng mẫu hậu rồi còn gì.” Tiểu thư Trình gia cười nói.
Nhiễm Tự vẫn giữ nguyên nụ cười đạm mạc không trả lời.
Trình Phỉ Nhi thấy Nhiễm Tự không phản ứng lại với nàng thì âm thầm sinh khí. Nàng ta dùng hết sức lực nhưng lại đánh phải bịch bông. Rõ ràng không phải là công chúa trong hoàng tộc nhưng bởi vì mẫu thân mà hưởng thụ cấp phẩm cùng sự sủng ái còn cao hơn cả công chúa chân chính. Hôm nay nàng ta còn muốn đoạt thái tử với các nàng!
“Vài ngày nữa hình như An bình công chúa cũng đã qua tuổi mười tám rồi đi? Khuynh Thành muội muội của Linh nhi cũng sắp đến tuổi cập kê rồi. Thời gian quả thật trôi qua như chớp mắt vậy mới đó thôi mà chúng ta đều đã già hết rồi.” Hoàng quý phi cảm thán.
Hoàng Khuynh Thành là đích nữ của Hoàng thừa tướng, mới hai năm trước đã rỗ mã đẹp đến lay động lòng người, là người có tài văn chương hội họa, còn chưa đến tuổi cập kê mà đã nổi danh khắp kinh thành, hiện giờ cũng đã sắp đến tuổi cập kê, tướng mạo cùng tài văn chương đã không ai sánh bằng mà hiện tại Nhiễm Tự cũng đã 18 tuổi đã sớm qua cái tuổi đẹp nhất cảu thời con gái. Nếu đem hai người bọn họ ra so sánh thì tất nhiên Hoàng Khuynh Thành tuổi tác còn trẻ càng có tư cách giành được ngôi vị thái tử phi kia.
“Quý phi nương nương có tâm, quả thật thì qua vài ngày nữa là tới sinh nhật mười tám tuổi của An Bình.” Nhiễm Tự nhoẻn miệng cười, tự thưởng thức hương trà bên trong ly bạch ngọc.
“Muội muội cũng nên chú ý đến bản thân mình một chút đi, nghe di nương nói ta cũng có một biểu muội sấp sỉ tuổi của công chúa nhưng hiện tại đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ rồi.” Hoàng Linh nói xong lại cong môi khẽ cười, tiếng cười nghe thật linh động tựa như chuông gió đang lay động.
18 tuổi còn chưa gả chồng, công chúa thì sao cơ chứ, còn không bằng một nữ tử nông thôn.
“Tẩu tẩu giáo huấn phải, an bình nhất định nhớ kỹ.”
Nhiễm Tự nói một câu khiến cho Hoàng Linh thay đổi sắc mặt.
Nhiễm Tự là công chúa, mà Hoàng Linh lại lấy một nữ tử ở nông thôn ra so sánh đây là việc đại bất kính với hoàng gia! Không nói đến chuyện kẻ đó là thân thích của di nương nàng nhưng so sánh thì đối với sự chênh lệch cấp bậc vậy ngay cẩ Hoàng Linh cũng không có tư cách mà so sánh với nàng. Hoàng Linh là thứ nữ của phủ Thừa tướng, mà Nhiễm Tự là đích nữ của Hề Vương phủ, lại là chính phẩm công chúa do đích thân Hoàng Thượng sắc phong, đích thứ khác biệt, quân thần khác biệt!
Hiện tại Hoàng Linh không chỉ đại bất kính với hoàng tộc mà còn ỷ vào việc bản thân mình mang thân phận là trắc phi Thái Tử mà nghi ngờ việc giáo dục của hoàng gia, không biết tôn ti mà đi giáo huấn công chúa càng phạm vào cấm kỵ của hoàng gia!
Hoàng Hậu dùng gương mặt đầy âm trầm nhìn Hoàng Linh. Hoàng quý phi thấy nàng như vậy cũng mang theo vẻ đầy khinh thường, quả nhiên thứ nữ của di nương sinh ra thì không thể lên được mặt bàn. Hôm nay những người có thể tiến cung tham gia cung yến phần lớn đều là các mệnh phụ phu nhân các tiểu thư con của chính thất, đối con vợ lẽ có chút khinh thường, hiện giờ nhìn thấy Hoàng Linh càng là trơ trẽn như vậy. Làm trắc phi của Thái Tử thì thế nào? còn không phải đều không thể lên nổi mặt bàn sao, thứ nữ chung quy cũng chỉ là thứ nữ.
Sắc mặt của Hoàng Linh khó coi đến cực điểm, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, Nhiễm Tự cái tên tiểu tiện nhân này! Vậy mà lại hãm hại ta!
“Thần thiếp nói lỡ, thỉnh mẫu hậu trách phạt.” Hiện tại nhận sai mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
“Sau khi yến hội kết thúc thì đi chép phạt một trăm lần 《 Nữ giới 》, trước khi chép xong thì hãy an phận ở trong Đông Cung đi miễn việc ra ngoài chạy loạn.” Đây là một loại cấp túc Hoàng Linh.
“Vâng, thần thiếp tuân chỉ.”
“Ngươi có điều gì muốn nói không?” Người ta nói trong điện Chiêu Đức những lời mà người nói đều như cây kim được giấu trong bọc vậy. Tuy rằng Nhiễm Tự không sợ các nàng tính kế nhưng lại cực kỳ chán ghét cho nên lấy cớ thân thể không khoẻ mà dẫn theo Thu Ức đến Ngự Hoa Viên hít thở không khí. Từ sau khi ra khỏi điện Chiêu Đức Thu Ức lại bắt đầu có bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Công chúa, ngài thật sự phải gả cho thái tử điện hạ sao?”
“thoạt nhìn thì cô cô cũng có ý này.” Cho tới nay người cô là Hoàng Hậu này của nàng đã không biết thử nàng bao nhiêu lần nhưng mà vẫn luôn không nói rõ ra. Nàng cũng biết ý mà giả bộ hồ đồ chưa cho nàng ta một câu trả lời chắt chắn. Hôm nay Hoàng Hậu cũng không nói thẳng ra có lẽ là do vẫn còn lo lắng cho nàng. Nàng còn chưa đồng ý thì nàng ta cũng không muốn cưỡng bách nàng.
“Nô tỳ biết không nên đoán ý của chủ tử nhưng mà…… nô tỳ cho rằng thái tử điện hạ không xứng đôi với công chúa!” Thái Tử Tử Xa Hiếu Nhân chính là nhân vât phong lưu có tiếng trong kinh thành.
“Vậy thì người như thế nào mới xứng với ta đây?” Nhiễm Tự dừng lại bên cạnh hồ hoa Sen. Hoa Sen trong hồ giờ đã khô héo không còn tươi mới xinh đẹp động lòng người như khi xưa.
“Tất nhiên là người toàn tâm toàn ý đối tốt với công chúa! Giống như Vương gia đối Vương phi vậy.”
“Phụ vương đối mẫu thân…… Thật là xứng đôi.” Nhiễm Tự cúi đầu nhìn thoáng qua dùng đường viền tường vân được thêu bằng ngân tuyến trên cung trang, bộ cung trang màu tím đầy hoa lệ cùng trang trọng tỏ rõ thân phận cao quý của nàng: “Thu Ức, ngoại trừ thái tử ra ta còn có thế chọn ai đây?” Ai có thể biết người mà những người đó thật sự muốn cưới là Nhiễm Tự hay là An Bình công chúa?
Thu Ức giật giật khóe môi cuối cùng vẫn không nói thêm gì cả. Thái Tử phong lưu tuyệt đối không xứng, nhưng mà những người còn lại có ai không vì quyền quý mà cầu hôn đây?
“Thu Ức, ta có chút mệt mỏi, ngươi đi tuyên đỉnh nhuyễn kiệu lại đây.” Có lẽ là thật sự mỏi mệt, giọng nói của Nhiễm Tự cũng trở nên nhẹ nhàng mờ ảo, dường như chỉ vừa ra khỏi miệng đã phiêu tán theo gió khiến người khác không nghe rõ.
“Đúng vậy.”
Nhiễm Tự đi dọc theo cửu khúc kiều, muốn đi đâu đây, nên đi chỗ nào, không có chút mục đích nào cả.
Ngự Hoa Viên tọa lạc ở phía sau điện Tường Hòa của Thái Hậu Tường Hòa, xuân có kiều đào, hạ có thanh hà, thu có kim cúc, đông có ngạo mai*.
(xuân có kiều đào: xuân có hoa đào kiều thắm, hạ có thanh hà,: hạ có hoa sen thanh cao. thu có kim cúc: thu có cúc vàng, đông có ngạo mai: đông có mai kiêu ngạo.)
Hiện tại đang là mùa đông, tiếng chim hót hoa thơm giờ đã ẩn mình chỉ còn lại vài đóa tịch mai linh tinh đang ngoan cường nở rộ dưới làn tuyết trắng, so với cảnh sắc muôn này muôn vẻ lúc trước không khỏi có chút hiu quạnh tịch liêu.
“Điện hạ……” Một giọng nói từ ngọn núi giả không xa truyền đến, thanh âm mềm mại tựa như bánh hoa quế ngọt ngào mềm mại khiến người nghe xong nhịn không được muốn cắn một ngụm nếm thử hương vị.
Nhiễm Tự nhướng mày, làm gì có vị điện hạ nào lại tình thú như vậy, vào ngày đông gió rét cỏ cây điêu tàng mà lại đến Ngự Hoa Viên hẹn hò? Nàng lắc mình giấu bản thân vào một ngọn núi giả.
Nam tử mặc một thân trường nào màu minh hoàng bên trên theo hình rồng, dưới cặp mày kiếm sắt bén kia là một đôi mắt của kẻ đào hoa đa tình giờ phút này lại chất chứa dáng vẻ thâm tình. Đôi môi mỏng lại đẹp đang ôm một cô gái vào lồng ngực ngỏ lời đa tình.
Người có thể mặc quần áo màu Minh Hoàng trong thiên hai chỉ có một, người trước mắt không phải là cái vị Tử Xa Hiếu Nhân cực kỳ đa tình kia thì còn là ai?
Nhiễm Tự dựa lên trên ngọn núi giả, ngẩng đầu nhìn trời, giơ tay khẽ đỡ lấy trán, cặp lông mi vừa cong vừa dày khẽ chớp chớp từ từ thở dài. Loại sự tình như thế này tại sao lại dính lên người nàng cơ chứ?
“Ai!” Cách đó không xa cái vị đang liếc mắt đưa tình kia giờ đã biến thành bộ dạng uy nghiêm không thể xâm phạm giận dữ hỏi.
Nhiễm Tự bị hoảng sợ, âm thầm buồn bực. sao lại bị phát hiện rồi?