“Đi ra!” Tử Xa Hiếu Nhân lại khẽ nâng giọng.
Nhiễm Tự sửa sang lại cách ăn mặc một chút rồi hít sâu, trong đôi mắt khẽ xoay chuyển, nghĩ nghĩ thử mình nên giải thích nguyên nhân vì sao nàng ở nơi này cũng thử biểu hiện sao cho tự nhiên một chút, chuẩn bị đi ra ngoài gặp Tử Xa Hiếu Nhân đang phẫn nộ ở chỗ kia.
“oái……” Mới vừa bước ra được nữa bước, còn chưa kịp lên tiếng đã bịt kín miệng kéo trở về theo quán tính mà ngã vào lồng ngực của người kia. Là ai!
Nhiễm Tự nhẹ giãy dụa một chút, lập tức người đang ôm nàng liền khẽ gõ lên đầu nàng tựa như đang dỗ một đứa nhỏ đang ầm ỹ náo loạn khiến cho Nhiễm Tự dần dần bình tĩnh lại.
“Chỉ là một con thỏ con thôi!” Giọng nói vui vẻ của nữ tử kia lại vang lên.
“Đi thôi.” Là giọng nói của Tử Xa Hiếu Nhân.
Đợi trong chốc lát cho đến khi bên kia ngọn núi giả không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào lúc này Nhiễm Tự mới chớp chớp mắt ý nói đi rồi sao?
“Mạo phạm rồi.” Giọng nói ôn nhu mềm dịu tựa như một dòng nước trong trẻo chảy qua trái tim.
Vừa buông Nhiễm Tự ra đã lập tức đứng dậy xoay người sang hướng khác.
Nam tử ngồi ở trên xe lăn, trên người mặc trường bào tơ lụa màu băng xanh, trên đầu đội ngọc phát quan màu xanh, khóe miệng khẽ cong dùng cặp mắt ôn nhu dịu dàng như nước nhìn về phía Nhiễm Tự.
“Đa tạ.” Nhiễm Tự đối diễn với đôi mắt của nam nhân kia, cực kỳ bình đạm không một gợn sóng. Chỉ trách Tử Xa Hiếu Nhân tìm cũng không tìm nơi nào cho tốt một chút cho nên cũng đừng trách bọn họ nhìn thấy mọi chuyện.
Nam tử nhìn Nhiễm Tự cười khẽ chứ không nói lời nào.
Nhiễm Tự bị hắn nhìn như vậy thì cảm thấy có chút chột dạ. chuyện vừa rồi nàng làm cũng không phải là loại chuyện quá vẻ vang gì. Tùy rằng đó cũng không phải là chuyện nàng tình nguyện muốn nhìn thấy.
“Trần thế tử mà lại làm ra loại chuyện như vậy có phải là có chút không tốt hay không?” người có thể đi xe lăn thay đi bộ bên trong hoàng cung này ngoài Trần Cẩn thế tử của Trần Quốc ra thì không còn ai khác.
“Vừa rồi chẳng qua là do Cẩn nhất thời đi ngang qua nơi này rồi lại va phải tiểu thư.” Cho nên mới nói người nhìn lén không phải là ta.
“Sắc trời không còn sớm, tiệc tối cũng sắp bắt đầu rồi. Thế tử không nên ở lại nơi này quá lâu thì tốt hơn.” Nếu đặt vào thời điểm bình thường thì Nhiễm Tự sẽ không muốn nhiều lời với người khác, có điều Trần Cẩn khiến nàng có chút bực bội. Rõ ràng hắn cũng có ý nhìn lén giống nàng vậy mà lại nói như là từ đầu đến cuối người nhìn lén chỉ có mỗi mình nàng thôi vậy.
“Đa tạ đã nhắc nhở.” Bộ dạng tao nhã lễ độ nhưng vẫn mang theo ý cười.
Nhiễm Tự bị hắn nói như vậy khiến cho bản thân cảm thấy có chút thất thố. Hắn giúp chính mình mình còn không chịu cho lão nhân gia như hắn chút sắc mặt tốt, hiện tại lại thành ra giống như kẻ ác cáo trạng trước.
“ừm.” Không biết phải nói gì cho tốt cho nên Nhiễm Tự ừm một tiếng rồi xoay người chạy đi.
Trần Cẩn nhìn theo bóng dáng người nào đó đang muốn chỉ trích người khác để che giấu luống cuống của bản thân dần dần đi xa cũng âm thầm cảm thấy có chút buồn cười.
Vừa rồi quả thật hắn cũng không biết đến chuyện của Tử Xa Hiếu Nhân chỉ cảm thấy ở gần ngọn núi giả kia có một tiểu nhân nhi mặc y phục màu tím dựa vào nơi đó. Đầu tiên thân ảnh kia cảm thấy có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại bất đắc dĩ cảm thấy có chút phiền muộn rồi lại có một chút cảnh giác, cuối cùng lại tựa như đã hạ quyết tâm gì đó đã vậy còn nỗ lực thử mỉm cười liền cảm thấy rất thú vị. Mãi đến khi hắn nghe thấy giọng nói của thái tử cất lên “Ra đây.” hắn mới hiểu cảm xúc nàng thay đổi từ nãy đến giờ là vì sao cho nên hắn còn chưa cân nhắc đến thiệt hơn đã không kìm được mà kéo cái người đang muốn xuất hiện kia quay về. Cũng may kẻ quấy rầy Tử Xa Hiếu Nhân chỉ là một con thỏ bằng không muốn được toàn thân trở ra cũng cực kỳ phiền phức.
Hiện tại đã không còn sớm.
“Vẫn nên đến yến hội thôi.”
Một bóng người màu đen hiện ra đẩy xe lăn đi về phía yến hội.
Sau khi Trần Cẩn mặc một thân y phục màu đỏ bộ dạng ốm yếu đi rời đi.
“Quý Khuynh Mặc, ngươi cũng có một ngày bị người khác nẫng tay trên nha.” Tập Vũ Dương mặc một thân đỏ như lửa đỏ phe phẩy cái quạt xếp, trong đôi mắt hồ ly kia đều tràn ngập vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
Vừa rồi con thỏ kia là do Quý Khuynh Mặc bảo hắn bắt tới thả ra để mê hoặc Tử Xa Hiếu Nhân, vậy mà công lao này lại bị Trần Cẩn đoạt đi, cái đoạn tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân này cũng không đoạt vào tay được.
Quý Khuynh Mặc nhìn phương hướng nơi mà Nhiễm Tự cùng Trần Cẩn biến mất nhất thời trở nên trầm mặc không buồn không giận khiến người khác không thể nhận ra hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
“Đi tham gia yến hội thôi.” Hắn cũng không thèm quan tâm đến việc rốt cuộc thì Tập Vũ Dương có nghe thấy hay không mà cứ thế bỏ đi trước một mạch.
Vốn dĩ đã không tính sẽ xuất hiện trước mặt nàng thì làm sao gọi là “làm cho người khác hưởng” được đây.