Học tập lễ nghi Hoàng cung (p.1)
...oOo...
Bước vào trong căn phòng, Sakura nhìn ngắm xung quanh. Đó là một căn phòng theo phong cách Nhật, nhưng có chút gì đó giống như phòng con gái hơn. Một chiếc bàn, vài chiếc đệm để xung quanh, một chiếc tủ bằng gỗ cao cấp, khắc những hoạ tiết hết sức tinh xảo, một chiếc bình cổ được để ngay ngắn trên giá. Dùng tay chạm vào chiếc tủ, ngắm thật kĩ những hoạ tiết tinh xảo đó, cô mở toang cánh cửa ra, lập tức, một hàng những bộ Kimono cao cấp đập vào mắt cô. Xanh, đỏ, tím, vàng... màu nào, kiểu nào đều đủ hết cả. Chạm tay vào từng bộ, cảm giác mềm mịn như tơ, như lụa, chợt Sakura sực nhớ trên tay mình vẫn còn cầm bộ Kimono của Tomoyo đưa ban nãy. Nhẹ nhàng đóng tủ lại, cô cầm bộ Kimono, tung nó ra. Một bộ Kimono màu trắng thanh thoát, sờ nhẹ lên từng đường kim, mũi chỉ, cô chợt khựng lại khi có vật gì đó cưng cứng được đính sẵn trên bộ Kimono
Dường như là một mảnh giấy nhỏ. Gỡ mảnh giấy xuống, cô tò mò mở ra, mắt lướt qua những dòng chữ trên mảnh giấy truyền thống cao cấp được làm bằng gỗ cây dâu tằm. Dòng chữ nắn nót, ghi trên mảnh giấy như thế này
"Cậu hãy tắm rửa cho sạch sẽ rồi thay bộ Kimono này vào, cậu sẽ cảm thấy rất dễ chịu hơn bộ váy đó đấy! Phòng tắm ở cánh cửa kế bên tủ quần áo, cậu có thể tự nhiên sử dụng nó, bởi vì nó được đức vua đặc cách xây cho cậu. À, tắm xong cậu nhớ ngủ sớm, mai chúng ta sẽ học về nghi thức truyền thống của Hoàng cung, có vẻ như ngày mai sẽ là một ngày bận rộn đấy, vì vậy nên cậu phải tích trữ đủ năng lượng để đối mặt với nó nhé, Sakura - chan...!
Daidouji Tomoyo"
Nghiêng đầu nhìn bức thư, cô khẽ lẩm bẩm
- Nghi lễ... Hoàng cung...?
Rồi cô đứng dậy, bước về phía cánh cửa cạnh chiếc tủ ban nãy, đi vào trong. Bên trong không đơn giản như cô tưởng, một căn phòng rộng, có hẳn cả một cái hồ nhỏ nằm giữa căn phòng giống như là một khu tắm suối nước nóng thu nhỏ vậy. Nhẹ nhàng đặt chân xuống hồ nước trong veo không một gợn sóng, thả mình xuống dòng nước ấm áp đang nhẹ nhàng quấn lấy mình, cô nhắm mắt lại, thả mình theo dòng nước của chiếc hồ, quên hết mọi chuyện, quên hết những ai mình đã gặp hôm nay, quên hết những lời nói chế giễu, những lời nói đầy ẩn ý mà dường như cô đã thấu hiểu hết tất cả. Cô là một con người gọi là tài năng thì không phải, nếu gọi là bí ẩn, cũng không đúng, nhưng cô có thể nhìn vào ánh mắt của một người mà đoán được tâm tư, tình cảm, suy nghĩ của người đó, như cái cách nhìn xoáy sâu vào trong đôi mắt của những người ban nãy, cô đã biết họ là ai, định làm gì và đang suy nghĩ gì, trái tim của họ như thế nào, có bị tổn thương không, tương lai của họ ra sao... cô đều nhìn thấu hết, chỉ qua một cái lướt mắt, nhẹ nhàng. Cô biết được tương lai của họ như thế nào, còn cô? Cô có biết được tương lai của cô không?
Dĩ nhiên là biết, biết rất rõ nữa là đằng khác. Cô được người ta gọi là "phong ấn huyền thoại"
Mà phong ấn...
Như chúng ta đã biết... biết rất rõ, phong ấn phải...
Chết!
Cô cũng không tránh khỏi chuyện đó. Nhất định phải chết!
Nhưng...
Cô có thể thay đổi số phận được. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Và quyết định, thuận theo tự nhiên. Cô đã nghĩ, nếu như mình dùng khả năng mà thay đổi số phận thì... mình sẽ thoát chết, nhưng... cô cũng không thể thoát khỏi cái danh "Phong ấn" mà mọi người vẫn đặt cho. Và một điều hiển nhiên, định mệnh thì không thể nào thay đổi được, cô có thể trốn tránh được lần này, nhưng... cô cũng không thể nào trốn tránh suốt đời được
Chết...
Nhẹ nhàng lắm
Đối với cô, nó giống như một sự giải thoát tốt nhất