Chương 4
Thành phố Tokyo (p.3)
Sakura đưa đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo trong veo tựa nước hồ thu nhìn thẳng vào đôi mắt Fye
- Hime!
- Hime? - Fye thoáng ngạc nhiên - Tên đẹp nhỉ, công chúa cơ à?
- Đấy, thấy chưa? 3 hoàng tử, 1 cô công chúa, sống cùng một phủ là đẹp rồi, đòi hỏi gì nữa! - Fujitaka cười
- Trời đất ạ! - Fye và Shiro thở dài rồi quay sang nói nhỏ với nhau - Chỉ có một chuyện nhỏ xíu thế thôi mà giữa khuya nắm đầu lôi cổ người ta dậy là thế nào??? Trời ơi!!!
Nhìn hai đứa con của mình đang thì thầm với nhau gì đó, đưa ánh mắt giảo hoạt, ông hắng giọng
- Có chuyện gì với 2 con à, Fye, Shiro?
- À... không có gì đâu ạ! - Fye quay lại, xua tay cười trừ
- Ừm, vậy thôi, đi ngủ đi nhé, ta đi trước đây, còn về phần Hime, ta sẽ cho quản lí hoàng cung Daidouji đến để hướng dẫn con... - Rồi ông đứng dậy, nhìn Sakura, nhấn mạnh - Nhớ nhé! Hi - me
Cô không nói, chỉ đưa đôi mắt vô cảm về phía vị vua đã khuất xa sau dãy hành lang, xa dần, ra khỏi tầm mắt của cô
Fye, Syaoran đồng loạt đứng dậy, tiến về phía Sakura, Fye nhìn Sakura rồi cười
- Thật sự thì cô bé là ai mà sao đích thân vị vua khó tính, đáng kính của chúng ta đưa về, lại còn được đặc cách ở khu "Hoàng" và ông ta lại còn chủ động ra đi nữa... làm cho ta... cảm thấy rất là... sung sướng! - Fye nói tiếp - Nhưng mà thật sự ta rất muốn biết tính cách của em như thế nào, sao nãy giờ cứ im lặng mãi thế?
Cô vẫn cứ im lặng
- Thôi, không nói với em nữa, nếu như ta nói tiếp, người khác sẽ tưởng ta tự nói chuyện với chính bản thân mình mất...! - Fye cười nhạt, xoay gót bỏ đi
Sakura nhìn theo Fye rồi chợt lên tiếng, giọng cô chậm rãi, nhẹ nhàng
- Đa - nhân - cách!
Khựng lại trước giọng nói trong trẻo, êm dịu như có ma lực, cậu chợt quay lại nhìn, cô bé vẫn đứng im đó, ánh mắt vô hồn, không cảm xúc
- Em... em nói gì cơ?
- Anh muốn biết tính cách của tôi... - Sakura nói, mắt nhìn thẳng, xoáy sâu vào đôi đồng tử màu xanh biển của Fye - Tôi đã trả lời anh... tính cách của tôi là đa - nhân - cách!
- Hì, em làm anh ngạc nhiên đấy cô bé!
Không nói gì, cô vẫn im lặng
- Anh sẽ tiếp tục tìm hiểu về em, để xem cái đa nhân cách của em là như thế nào! - Cậu cười rồi bước đi, nhưng lòng vẫn cảm thấy kì lạ bởi đôi mắt, giọng nói của một cô bé suýt làm mình gần như đông cứng toàn thân, tim đập lỗi một nhịp
Syaoran tiếp tục nối bước của Fye, bước đi, lướt ngang qua Sakura, cậu chỉ nhìn một chút, một chút thôi, chưa đầy 2 giây rồi bước đi tiếp với cái dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Shiro là người ở lại cuối cùng, cậu đứng dậy, tiến về phía Sakura, nhìn xuống cô bé
- Để ta đi gọi quản lí Daidouji nhé!
Khẽ gật đầu
- Đừng lo, cô ấy là người rất tốt, không sao đâu - Shiro nói rồi bước ra ngoài, cậu nhìn Sakura một lúc rồi kéo cửa lại
Cạch
Cánh cửa khép lại, cô nhìn cánh cửa một lúc lâu rồi nhẹ nhàng tiến lại bàn mà mọi người đã ngồi lúc nãy. Ở giữa bàn có một khay đựng trà, vài cái tách bày xung quanh chiếc ấm bằng sứ cao cấp, dành cho giới thượng lưu. Nhẹ nhàng cầm tách trà lên, với tay lấy cái ấm đựng trà, rót vào trong tách một ít, cô chầm chậm đưa lên miệng, nhấp một ngụm, nhìn vào tách trà, một làn nước màu nâu sẫm trong veo tới tận đáy, nhấp thêm một ngụm nữa, hết cả tách trà. Nhìn cái tách trống trơn, cô đặt xuống bàn, quan sát kĩ căn phòng này
Chợt
Cạch
Có tiếng mở cửa
Cô không nhìn ra ngoài, nhưng cũng đoán được là ai sẽ bước vào trong căn phòng này
- Xin chào, mình tên là Daidouji Tomoyo, 15 tuổi, làm quản lí của Hoàng cung đất nước Tokyo... - Cô gái vừa mới bước vào nhẹ nhàng cúi đầu, mái tóc tím xõa xuống hai vai. Cô mặc một bộ Kimono tím nhạt
Lúc này, Sakura đang ngắm nghía chiếc bình cổ trên giá, 5 giây sau mới quay lại nhìn Tomoyo
- Có phải cô sẽ là người hướng dẫn tôi về nội quy của hoàng cung?
- Đúng vậy, mời bạn đi theo mình, đến chỗ này sẽ dễ nói chuyện hơn - Tomoyo cười, kéo cửa bước ra ngoài, Sakura cũng đi theo
...oOo...
Tomoyo dẫn Sakura đến một khu vườn nằm cạnh khu "Hoàng" mà lúc nãy hai người gặp nhau, khu vườn khá gần, chỉ cần bước ra hành lang bên ngoài của khu "Hoàng" là có thể đến khu vườn này
Tháng 10, trời đầy tuyết, những cây hoa anh đào được trồng ở đây cũng chẳng còn lại một bông hoa nào cả, nhưng tuyết trắng bám lên nhánh cây, từng cụm, từng cụm lại giống như những cụm hoa anh đào trắng vào mùa xuân. Gió thổi mạnh Tomoyo nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bằng đá ngồi xuống, kéo một chiếc ghế khác lại gần mình, cô nhìn Sakura mỉm cười
- Cậu ngồi nhé, Sakura?