Sau khi mang thức ăn Syaoran đã dùng xong trở lại nhà bếp, Sakura quay lại phòng mình
"Cạch"
Đẩy cánh cửa ra, bước vào trong, cô chợt khựng lại
- Hôm qua cậu đi đâu mà sao tớ vào phòng tìm không thấy? - Tomoyo ngồi ở giữa phòng khoanh tay nhìn Sakura vẻ giận dỗi
- Xin lỗi ... - Sakura nói
- Ngồi xuống đi! - Tomoyo kéo Sakura xuống
- Ơ ... - Sakura ngạc nhiên
- Khai mau ! Hôm qua cậu đi đâu ? - Tomoyo mặt hình sự nhìn Sakura
- Đi ... Đi với T.Shiro ... - Bị Tomoyo dồn vào thế bí, Sakura đành khai ra
- Cái gì ??? - Tomoyo nói như hét - Tam hoàng tử ???
- À ... Ừm ... Đúng vậy ...
- Chặc ... Sao dạo này cậu ngày càng thân thiết với 3 người họ ấy nhỉ ? - Tomoyo nói
- Không biết ... - Sakura đáp
- À ... Mà cậu vừa mới đi đâu , sao mà tuyết bám trên áo đầy hết cả nè ? - Tomoyo phủi phủi những bông tuyết còn vương trên áo của Sakura xuống
- Vừa mới sửa cánh cửa , bị trượt chân ...
- Rồi sao , cậu có sao không ? Có bị thương nghiêm trọng không ? Để tớ lấy đồ băng bó cho cậu nhé ! Ôi ôi , sao cậu không cẩn thận chút nào hết vậy ? - Tomoyo hỏi dồn - Mới vừa bị thương chưa khỏi mà ...
- A ... Ơ ... Không ... Tôi đâu có bị thương ... - Sakura ngập ngừng
- Thật không ? - Tomoyo nói giọng hoài nghi
- Không tin thì cậu cứ kiểm tra đi !
- Được rồi ... Tớ tin cậu mà ... - Tomoyo nói - Nhưng làm sao mà cậu không bị gì hết ?
- Là do T.Syaoran cứu ...
- Cái ... Cái gì ? - Tomoyo hét lên - Nhị hoàng tử ???
- Ừ ...!
- Sao lại có thể như thế được ???
- Là sao ?
- Làm sao mà Nhị hoàng tử có thể cứu cậu được ???
- Có gì không ổn à ?
- Nhị hoàng tử vốn rất ít nói , lạnh lùng , không muốn người khác chạm vào mình còn việc chạm vào người khác thì không-bao-giờ !
- Vậy à ? - Sakura đáp , vẻ dửng dưng - Vậy mà cậu ta đã trò chuyện với mình cả buổi ...
- Hả ??? - Tomoyo lại hét lên - Trò chuyện ???
- Ừ ! - Sakura gật đầu
- Trời ơi !!! Càng ngày càng ngạc nhiên khi mà cậu lại được trò chuyện với Nhị hoàng tử cơ đấy , Nhị hoàng tử rất ít nói , mà khi nói thì câu tử tế nhất cũng chỉ có 3 từ ...
- Vậy cơ à ? - Sakura giả vờ ngạc nhiên
- Thôi chẳng nói với cậu nữa đâu ! - Tomoyo lắc đầu, bó tay
- Vậy thì ... Cậu đến đây chỉ vì chuyện hôm qua ? - Sakura nhìn Tomoyo dò xét
- Không ... Tớ đến đây là vì chuyện khác ... - Tomoyo cúi đầu
- Có chuyện gì sao ?
- Có một chuyện tớ muốn nói với cậu ...
- Chuyện quan trọng phải nói ngay bây giờ sao ?
Gật đầu
- Thật ra là chuyện gì vậy ?
- Tớ sắp phải đi rồi... - Tomoyo nói , giọng hơi chùng xuống
- Đi đâu ?
- Đi về nhà tớ ...
- Tại sao ?
- Mẹ tớ đang bệnh nặng ... - Tomoyo nói
- Có nghiêm trọng không ?
- Tớ cũng chưa biết ... Nhưng tớ thật sự rất lo lắng ...
- Cho mẹ cậu ?
- Không ! - Tomoyo lắc đầu - Cho cậu !
Cô tỏ vẻ không hiểu
- Tớ không biết nếu tớ đi rồi, một mình cậu liệu có thể xoay sở được không ... - Tomoyo lo lắng
- Hì ! - Sakura khẽ mỉm cười rồi dùng tay xoa nhẹ đầu Tomoyo
Tomoyo ngạc nhiên ngước lên
- Tôi ... Sẽ không sao đâu ... Thế nên ... Cậu đừng quá lo lắng !
- Cảm ... Cảm ơn cậu ... Sakura - chan ! - Tomoyo ôm chầm lấy Sakura
- Làm gì mà phải cảm ơn ! Tôi mới là người phải cảm ơn cậu đây này !
- Hì ... - Tomoyo ngước lên - Thật sự rất cảm ơn cậu
Rồi cô đứng dậy , đi về phía cửa , quay lại nhìn Sakura
- Có thể ... Sau này tớ sẽ làm những chuyện khiến cậu đau lòng ... - Tomoyo nói , giọng hơi nghẹn
Sakura nhíu mày vẻ khó hiểu rồi nhìn xoáy sâu vào trong đôi mắt thạch anh tím của Tomoyo một lúc lâu, nhẹ lên tiếng
- Chỉ là bất đắc dĩ ... Hơn nữa còn giúp tôi ... Tôi cũng không giận cậu đâu ...
- Ừ ... Cảm ơn cậu ... - Tomoyo cúi đầu - Nhưng cậu cũng đi theo tớ nhé ? Đức vua triệu cậu đến khu Đại Điện đấy !
- Đức ... vua ...
- Nhanh lên nào , không thì trễ giờ mất ! - Tomoyo giục
Cô im lặng , đứng lên đi theo Tomoyo về khu được gọi là "Đại điện"