Công Chúa Phép Thuật

Chương 20



Chương 20

Sakura bước đến căn phòng của hành lang thứ hai quen thuộc, đặt khay thức ăn xuống, cô định dựa lưng vào tường nhưng suýt ngã. Vội quay lại nhìn, cô thấy sau lưng mình trống trơn, cánh cửa ngày hôm qua bị Syaoran làm ngã xuống vẫn còn nằm y nguyên ngoài hành lang. Thở dài nhìn cánh cửa một cái, cô nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn lại khay thức ăn rồi nhìn vào cánh cửa căn phòng không chút động tĩnh, quay gót bước đi, ra khỏi chỗ đó. Chỉ lát sau, cô quay lại, khó nhọc ôm đủ thứ đồ trên tay. Nào là giấy dán, nào là những thanh gỗ nhỏ, nào là keo dán... Bước ra hành lang bên ngoài, cô đặt những thứ đó xuống, xắn tay áo lên, chuẩn bị sửa lại cánh cửa. Lấy ra một con dao nhỏ, cô khéo léo rọc tấm giấy màu trắng lớn ra từng mảnh nhỏ, dùng keo dán lên những chỗ giấy đã bị rách trên cánh cửa. Dán xong, cô bắt đầu đóng lại những thanh gỗ đã bị gãy, chợt nhận ra thanh gỗ ở giữa cánh cửa, có một dòng chữ nhỏ được khắc lên đấy, dường như là bằng dao hay một thứ gì khác rất sắt bén, cả dòng chữ cũng rất đẹp, uyển chuyển nhưng lại rất cứng cỏi
Vậy mà bấy lâu nay cô đâu hề thấy dòng chữ đó! Không lẽ, cô đã nhìn nhầm?
Không! Chuyện đó là không thể! Bao nhiêu năm nay cô chưa từng thất vọng về thị lực của mình
Hay là...
Lúc Syaoran đưa thanh kiếm chém ngang cánh cửa... đã để lại dòng chữ này?
Vội nhìn lại dòng chữ, cô nhíu mày
"Thật ra... cô muốn gì ở tôi?"
Cô khẽ mỉm cười
- Có lẽ... điều tôi muốn ở anh... nhiều lắm... T.Syaoran ạ ... - Dùng tay lướt nhẹ trên dòng chữ, cô tự nói với chính mình
- Có thật là rất nhiều không? - Một giọng nói khác vang lên
Quay lại nhìn, hoá ra là Syaoran, cô lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc
- Anh nghe lén tôi đó à?
- Chưa có ai dám bỏ đi trước khi tôi ăn xong phần của mình như cô đâu! - Syaoran nói
- Có nghĩa là chỉ có duy nhất mình tôi là ngoại lệ?
Im lặng
- Nếu như anh không muốn nói thì thôi, mau vào trong uống trà đi, dù sao tôi cũng chẳng có lí do gì phải ngồi đợi anh ăn xong thức ăn cả, vốn dĩ tôi đâu phải người hầu - Sakura nói
Vẫn im lặng
Chăm chú quan sát Sakura
- Này...! - Sakura ngước lên nhìn Syaoran
- Gì? - Syaoran đáp
- Mặt tôi có dính nhọ à? - Cô chỉ vào mặt mình
- Không có - Syaoran nói - Mà tại sao cô lại hỏi vậy?
- Ai bảo anh nhìn tôi chằm chằm hoài làm gì - Cô đáp
- Ai thèm nhìn cô. Tôi chỉ xem cô làm gì thôi mà
- Đui hay mù mà không biết tôi làm gì? - Sakura trừng mắt, gắt
- Cô không nói được câu nào tử tế hơn à? - Syaoran nhìn Sakura - Con gái gì mà ăn nói đốp chát, chanh chua...
- Chứ anh hơn tôi chắc! - Sakura không vừa, đốp lại ngay, đưa tay dựng cánh cửa lên, bê nó vào chỗ cũ
Im lặng
Cô lùi ra xa để nhìn xem cánh cửa đã hoàn hảo chưa, chợt bị hụt chân rơi xuống khỏi hành lang, mất thăng bằng
Khi sắp ngã xuống, cô nhắm mắt lại
Chợt
Cô cảm thấy có một cái gì đó lành lạnh, luồn qua eo mình
Lại một thứ gì đó lành lạnh, ôm lấy đầu cô
"Phịch"
Cả người cô ngã xuống nền tuyết trắng
Nhưng tại sao...
Đáng lẽ cô phải cảm thấy đau...
Mà tại sao...
Đưa mắt nhìn xung quanh, dường như không có gì lạ, cô vội ngồi dậy thì giống như có thứ gì đó chắn ngang qua người mình
Là cái cảm giác ban nãy... Lạnh!
Đưa mắt nhìn xuống
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô là...
Syaoran!!!
Cậu cũng đang nhìn cô
Cả hai im lặng
Một lúc lâu sau, Syaoran rút tay lại, đứng dậy, phủi phủi quần áo, định bước vào trong thì bị Sakura gọi lại
- Này!
Cậu quay lại, khuôn mặt băng lãnh, toát ra hàn khí bức người
- Có chuyện gì?
- À... Cảm ơn nhé! - Cô nói rồi chợt nở nụ cười thật tươi
Thoáng đỏ mặt... Nhưng cũng chỉ là "thoáng"
- Chỉ vì vậy mà cô gọi tôi lại? - Syaoran nói, giọng lạnh băng
Cô gật đầu
- Nhảm nhí - Cậu nói rồi bước vào trong, đóng sầm cửa lại
Cô không nói gì, chỉ ngồi đó, nhìn ngắm những bông tuyết cuối cùng đang rơi xuống, đưa tay ra, chạm nhẹ vào nó, cô mỉm nhẹ đôi môi
- Tuyết này!... Tôi sẽ gặp lại cậu ấy... Vào lúc nào? Có phải lúc đó, ngọn gió... sẽ đưa tôi trở về nơi tôi đã xuất phát không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv