Ngày khởi hành, đoàn người xa hoa bắt đầu kéo dây cương, đi đầu là Tường Vinh hoàng tử, người được muôn dân ca tụng trong lòng của mình, phía cuối là Lĩnh Giao Linh và hai người con của ả, chiếc xe ngựa đến thế nào thì rời đi như vậy, chiếc xe ngựa không coi là chật chội nhưng mà không được êm ái cho lắm, có đoạn đường vô cùng xốc nảy, bọn họ ngồi bên trong ê cả mông, còn Tuệ Lâm đang ngồi trong kiệu xe xa hoa cùng với Hải Châu công chúa hơn nữa bên cạnh có hoàng tử soái ca theo đuổi cưỡi ngựa bên cạnh.
Dương Hương Ly cắn răng ghen tức.
- Nương, tỷ tỷ, chúng ta thế này có khác nào làm trò cho con khốn đó, ắt hẳn con khốn đó đang rất hả hê.
Lĩnh Giao Linh âm thầm nhẫn nhịn, dù sao cũng có thể không phải gả con gài mình để trong ký ức bọn chúng không phải có những ký ức đen tối giống như mình, đứa nhỏ nóng vội này tuy miệng lưỡi không biết tiết chế nhưng trong tâm có cái tốt luôn nghĩ cho nương và tỷ tỷ.
- Hương Ly đừng hồ nháo nữa, chuyện này nhất định sẽ có cách giải quyết.
- Nhưng con khốn đó đã hứa sẽ sắp xếp cho tỷ tỷ làm gia chủ của Lĩnh gia, thực nực cười làm sao ông có thể để cô ta thực hiện được, đại bá định sẵn sẽ là người thừa kế rồi.
Nghe tin này Lĩnh Gia Linh phải sững sốt, nhưng năng lực có thể làm quân sư của đại công chúa không thể xem thường được nhưng phải có lý do gì đó thì nha đầu đó mới chịu giúp đỡ con của mình, người đã đứng sau hành hạ.
- Hương Ly, tại sao nha đầu đó lại nói sẽ sắp xếp cho Hương Chi làm gia chủ của Lĩnh gia
Nói đến đây mà nhìn sắc mặt của hai người con chợt tái đi, đặc biệt là Dương Hương Ly cái hành động đó thật sự là có ẩn tình, cả hai đều là ánh mắt né tránh, Lĩnh Gia Linh hỏi trực tiếp.
- Hương Chi, thân là tỷ tỷ và nương biết con sẽ không giấu nương bất cứ chuyện gì, chuyện ngày hôm đó là sao? Chuyện nha đầu đó ủng hộ con là chuyện tốt, chỉ cần con sau này không bỏ rơi muội muội thì dù đánh đổi chuyện gì đi chăng nữa nương cũng bằng lòng nguyện ý.
Dương Hương Chi rất không muốn đối diện nhưng muội muội miệng nhanh hơn não thì không có cách nào hết.
- Chuyện về Tuệ Linh Phá con đã nói, bởi vì chúng con bị truy sát bởi Mai tiểu thư.
- Lại là cho miệng mồm của Hương Ly đúng không?
- Là con đã không bảo vệ được muội muội của mình thôi, không ngăn được muội ấy.
- Được rồi, chuyện đó chỉ ảnh hưởng đến bọn họ không ảnh hưởng đến chúng ta, con đừng tự làm mình khó chịu, chuyện bây giờ là làm cách nào khiến con nắm được vị trí gia chủ. Sau khi hồi phủ tuyệt đối không được rời phủ, tuyệt đối không được gây chuyện, lần này có thể tuột mất nha đầu đó nhưng không có nghĩa chúng ta tuột mất cơ hội trở mình,còn nếu không được chúng ta cũng không có chuyện gì, chỉ cần lợi dụng nha đầu đó là được.
Những gì mà bản thân phải chịu ít nhất phải trả lại cho cha, người bị lòng tham chi phối quá đỗi, đến nỗi bán cả con gái mình, cháu gái mình. Tuy ngồi xe ngựa không xa hoa nhưng căn phòng được ở thì không thua kém gì khách quý, phòng trọ thượng hạng của khách quý.
Khác với cảm giác thoải mái của ba người, Mai Uyên Đào biết được tin Hải Châu công chúa đã từng gặp qua vị tướng quân nổi danh thì sinh ra tò mò.
- Công chúa, về vị tướng quân trẻ ấy!
- Người mà Mai tiểu thư nhắc đến là ai?
- Dương tiểu thư nói với thần, Dương tướng quân đó là người giả, còn người thật thân là đệ tử môn phái không nhập ngũ, mà công chúa đã từng đến đó nhất định là đã gặp qua.
- Nếu nhắc đến thì đương nhiên bổn cung đã gặp qua rồi!
- Người đó như thế nào? Có phải giống như thiên hạ đồn đại, vị tướng quân đó vì ái nhân trong lòng mà hạ phàm lại thấy dân chúng lầm than lợi dụng thân phận mà cứu nhân độ thế, hơn nữa sau khi dẹp loạn được đám sơn tặc chuyên cướp của giết người ở hoang mạc, giải cứu một phần lớn hoang mạc, đã từng đưa quân giải cứu công chúa, khiến cho hai nước không gây chiến tranh với nhau, hơn nữa giải quyết mọi chuyện rất đỗi tài tình, đến khi nhìn thấy được ái nhân thì bế tiên nữ về cung trăng, người ta nói rằng vị tướng quân đó khí thế bất phàm tài hoa hơn người, chỉ si tình với một mình tiên nữ, thần... thần cũng muốn được như tiên nữ tìm một người một lòng một dạ với mình.
Nhắc đến hình ảnh tiên nhân về trời có lẽ là đêm đó khi Tuệ Lâm bế công chúa về phòng, một chút bát quái đã hoạ nên một bí sử trong doanh trại, rất thích hợp với việc biến mất của một tướng quân thần bí tài giỏi. Hải Châu công chúa nhìn đến Tuệ Lâm đang an phạn ngồi vị trí của mình, vô cùng trấn tĩnh.
- Vậy là Mai tiểu thư đến tìm vị tiên nhân ấy chứ đâu phải Dương thiếu hiệp.
- À nếu may mắn thần cũng muốn diện kiến nhưng một người xuất thân từ võ lâm, lại là một đối thủ đáng giao đấu, những người trong phủ sợ thần sẽ bị thương nên không ai đánh hết sức cả, hơn nữa chưa từng có tiền lệ nữ võ quan... thần chỉ là muốn chứng minh bản thân mà thôi.
- Bổn cung cũng muốn xem võ công của Mai gia và Dương gia nổi danh cả nước, đâu là mạnh nhất, nếu như Mai tiểu thư đã muốn thì bổn cung sẽ làm chủ
Tuệ Lâm nghe đến đây thì không im lặng nữa, nói.
- Công chúa, Mai tiểu thư thật không nên vì hư danh mà gây ảnh hưởng đến nhiệm vụ của đệ đệ, thân là đệ tử môn phái có rất nhiều nhiệm vụ để hoàn thành, thần nghĩ hai người nên thôi nghĩ về chuyện đó đi, hơn nữa khi cha qua đời lúc Duy Cường còn quá nhỏ chỉ tiếp nhận được một số chiêu thức luyện tập để khoẻ mạnh mà thôi.
Hải Châu công chúa phản bác.
- Không đâu, đây không phải hư danh lấy tư cách là hoàng thất muốn biết thực lực của hậu nhân võ gia liệu còn kế thừa có giữ vững sức mạnh để giao những nhiệm vụ quan trọng sau này, nếu như hoàng tử đăng cơ thì cũng có thể hỗ trợ giúp đỡ một tay. Sau khi chứng kiến bổn cung nhất định sẽ bẩm tấu với hoàng thượng ban thưởng hơn nữa còn cử người đến bái sư tăng cường quân lực cho quân ta.
- Thần đa tạ hảo ý của công chúa nhưng vẫn là không nên gây khó dễ, đệ đệ không rõ lễ nghi sợ rằng sẽ mạo phạm, gây khó cho đệ ấy.
- Bổn cung sẽ đứng ra làm chứng, dẹp tan dị nghị.
- Thần nói thẳng, công chúa chỉ là một hoàng thất, và không phải thiên tử chí tôn, thần sẽ không cho phép đệ ấy vướng vào rắc rối như thế này chỉ vì một vài mong ước của cá nhân.
Câu nói đó khiến cho hai người bọn họ im lặng không thể nói gì cũng chẳng thể phản bác được, nhắc đến Mai gia thì phải nhắc đến người đã được lưu vào sử sách được mệnh danh là chiến thần của Tuyết Vũ Quốc, là nguồn cảm hứng của những đời Dương gia sau này.
Tuệ Lâm không tức giận chuyện bọn họ tự tác nhưng cũng không còn cảm giác thích thú nói chuyện thêm nữa, cả xe ngựa đột nhiên trùng xuống cho đến khi đạt chân đến Trọng Quang Thành, một nơi bình thường khá là hẻo lánh tuy nhiên sự có phát triển của Lĩnh gia cùng một số thương gia khác đã làm cho nó trở nên tấp nập hơn, đặc biệt có những chi tộc lớn đến phát triển đặt nền móng cho sự phát triển cho đến bây giờ.
Tường Vinh hoàng tử nhìn những chữ đề trên cổng thành mà nhớ lại chuyện cũ khi đến đây, liền nói.
- Muội còn nhớ những chuyện trước đây không? Lúc đó quả thực ta đã quá ngây ngô rồi.
- Chuyện đã qua rồi, huynh nhắc đến cũng không sửa chữa được, hơn nữa lần này muội trở lại không phải vị trí như ngày xưa, dù rất muốn nhưng muội hy vọng có thể gặp lại sư phụ một lần nữa.
Mai Uyên Đào không biết chuyện gì nhưng theo không khí giữa hai người quả thật giữa hai người hệt như tin đồn, Hải Châu công chúa thấy hai người gần nhau với tư cách là hoàng tỷ ủng hộ tam hoàng đệ, không thể để nhị hoàng tử có được ái nhân, nàng kéo tay áo của Tuệ Lâm, bộ dạng trầm lặng dường như có lời khó nói, Tuệ Lâm thấy vậy cũng hạ rèm tiền lại gần công chúa nói khẽ.
- Hàm Nghi?
- Đừng có gần hoàng đệ quá nếu như không muốn đệ ấy lưu luyến thêm nữa.
- Ta biết rồi.
Một người bên ngoài hơn nữa những chuyện tình lữ hoàn toàn chưa từng trãi qua trong thời gian trước đây, nhận định công chúa đang khó ở, Mai Uyên Đào liền nói.
- Nếu công chúa đã không ổn thì chúng ta cấp tốc đến Dương phủ, dù sao cũng đã vào thành rồi.
Không đợi người khác đồng ý hay không, Mai Uyên Đào tiến ra chỗ phu xe giật lấy roi ngựa mà thúc ngựa đi nhanh, con đường chính đột nhiên trở nên huyên náo, lúc này một người lạ mặt thi triển khinh công đến kéo dây cương khiến kiệu xe chậm lại tức thời, làm cho người bên trong không thể ngồi yên được.
- Ngươi là ai? Tự dưng lại cướp dây cương vậy.
- Vậy còn ngươi là ai? Ngươi phi ngựa nhanh như vậy không sợ làm cho dân chúng hoảng loạn sao, hơn nữa nếu như không kéo kịp thì người đã tông chết hai người phía trước, đúng là không mắt.
- Đã có ai bị thương đâu, ngươi hà cớ gì phải quát lớn như vậy.
Tuệ Lâm giữ được công chúa nên cả hai không sao, nghe tiếng cãi lộn lớn, vừa mới vén rèm bước ra từ một góc nào đó phóng đến mũi tên bất chất, dân chúng ở đó được một phen náo loạn, Tuệ Lâm không nghĩ nhiều trực tiếp bắt lấy nó, thế nhưng trên thân mũi tên lại có độc khiến cho bàn tay của Tuệ Lâm nhanh chóng tím đen.
Nam nhân kéo dây cương kia liền hốt hoảng lên tiếng.
- Vị tiểu thư đây không sao chứ?. Googl???? nga???? ????rang # TrU????Tru???? ????n.Vn #
Tường Vinh hoàng tử không trở tay kịp ra mặt đầy lo lắng.
- Muội không sao chứ?
- Không sao đâu chỉ là mũi tên thôi, nhưng trước mắt huynh cho người dọn đường tránh làm bá tánh bị thương, sau đó phi nước đại về Dương phủ.
Đang nói đến thì Tuệ Lâm lập tức quay vào trong, để lại mọi chuyện cho người bên ngoài, vừa tiến nào liền phun ra một ngụm máu đen, công chúa thấy vậy thì hoảng loạn nhanh chóng tiến đến đỡ lấy, Tuệ Lâm mơ hồ bám lấy nói.
- Công chúa, đừng la lên, chúng ta phải nhanh chóng về phủ, nếu không...
Nói rồi thì lâm vào hôn mê, triền miên không biết bao lâu cuối cùng cũng đã có thể mở mắt thức dậy, trong căn phòng quen thuộc đã từng là của nương bao nhiêu ký ức ùa về, những thứ đã từng rất muốn quên đi, cảm giác nặng nặng truyền đến cánh tay, nhìn đến thì ra công chúa đang gục ngủ cạnh đó lúc nào không hay, Tuệ Lâm gọi khẽ.
- Hàm Nghi...
- Cuối cùng thì cũng chịu tỉnh, ngươi đã ngủ hơn 10 ngày, bằng một cách thần kỳ nào đó chất độc đã bị hấp thụ và không có gì xảy ra.
- Chuyện này là một phần do sư phụ để lại khi gặp nhưng trường hợp ngoặc nghèo nhất có thể tự cứ lấy bản thân, Duy Cường đệ ấy đâu rồi?
- Đang ở bên ngoài xử lý chuyện của Lĩnh gia, mà 3 người kia một mực không rời phòng.
- À... lựa chọn đúng đó.
- Trước mắt phải tịnh dưỡng cho khoẻ lại đã, La sư huynh của Tuệ Lâm đang đợi bên ngoài.
- La sư huynh?
- Là người đã cướp lại dây cương của Mai tiểu thư đấy.
- Chuyện này... sao đột nhiên xuất hiện một sư huynh vậy? Nhưng công chúa nhìn thần sắc có lẽ đã chăm sóc cho ta cả đêm, có thể không chê nằm xuống cùng nhau, với lại... ta cũng thấy hơi lạnh.
Với gương mặt cầu khẩn đó ai có thể từ chối được, cùng một chiếc giường, cả hai cùng đắp một cái chăn, và rồi khoảng cách của cả hai gần lại với nhau, cái không khí mờ ám đó không thể chiến thắng được sự mệt mỏi, rất nhanh công chúa đã ngủ, lúc này Tuệ Lâm cắn đầu ngón tay giữa nhỏ máu của mình lên giữa mi tâm công chúa.
- Ta hy vọng bản thân không cần dùng đến thứ này.