Vừa mới bước ra khỏi phủ công chúa không được bao lâu thì Tuệ Lâm lại đụng phải tỷ muội song bào Dương Hương Chi và Dương Hương Ly, bọn họ mặt mày tái nhợt dường, hớt hải như đang bị truy đuổi, có thể bọn họ tung hoàng ngang dọc ở nơi đó còn đây là Kinh thành nếu giữ nguyên như vậy nhất định sẽ khiến cho bọn họ chịu một trận nên thân, không cần nhắc cũng đã đến, một nữ tử cầm cây thương đang truy sát bọn họ, theo khí tức đó nhất định là rất tức giận.
Hai người hoảng loạn nhìn thấy bia đỡ đạn lại muốn viện cớ đưa người về, liền điên vỡ tỷ muội tình thâm.
- Đại tỷ cứu mạng.
Nữ tử cầm thương chém đến không có ý định giết người mà là dạy dỗ nên Tuệ Lâm cũng chẳng đến làm gì, dù sao cũng đã chém được bị thương, nữ tử rất đắc ý nhìn đến người được gọi là đại tỷ kia hỏi.
- Ngươi có quen hai người bọn họ không?
- Cũng có thể tính là ở chung một nhà nhưng giữ ta và bọn họ không chung huyết thống, chuyện này ai ai cũng biết
- Ồ, không chung huyết thống, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi có thể rời đi.
- Vị tiểu thư đây là...
- Ta họ Mai, gọi là Uyên Đào, là con gái của Mai tướng quân thống lĩnh cấm vệ binh hoàng cung, còn hai người bọn chúng đã dám mở miệng khinh mạc Mai gia, còn xem thiên tử chí tôn là thứ nói ra chơi đùa nên lần này nhất định ta phải cắt lưỡi, phanh tứ chi của bọn chúng.
- Nếu có thể khiến tiểu thư bớt giận thì tiểu thư cứ việc.
Dương Hương Chi nghe thấy vậy thì vô cùng hoảng loạn gọi lớn.
- Đại tỷ, chỉ cần cứu muội, sau này muội sẽ nói về cái chết của đại phu nhân, không phải đại phu nhân kiệt sức mà chết như những gì lão phu nhân nói.
Dương Hương Ly bên cạnh ra sức lắc đầu, ý bảo là không nên, nhưng mạng của bọn họ vẫn quan trọng hơn, Dương Hương Chi ôm muội muội trấn an rồi nói tiếp.
- Muội nghe nương nói có người đến từ Tuệ Linh gia muốn ông ngoại cho người trà trộn và giết cho bằng được phu nhân, nương và bọn muội chỉ là những con cờ trong tay của ông, đến cả việc ra đời của bọn muội cũng không được sự thừa nhận của Lĩnh gia, bọn muội nếu không làm vậy thì sẽ giống như nương bán cho người khác, với một cái giá cao mà thôi.
- Điều đó ta đã biết rồi.
- Độc của Duy Cường chưa được giải hết, chỉ có nương và muội có thuốc giữ mạng sống của đệ ấy.
- Chuyện đó ta cũng đã giải quyết xong rồi.
Hai người bọn họ dường như không muốn tin cũng phải tin, vị đại tỷ này không nói thì thôi, nếu đã biết rõ như vậy thì thực sự rất lợi hại, Dương Hương Chi cắn răng nói.
- Lão phu nhân khi đó đã bị chi phối bởi Mỵ thức của Tuệ Linh gia nghĩ rằng bọn muội mới chân thực là hậu nhân của Dương gia được sinh ra còn tỷ chẳng qua chỉ là đứa trẻ mang đến để giữ chân mà thôi, và người đó vẫn ở trong thành.
Tuệ Lâm có hơi chấn động, nhưng chỉ có thể hít một hơi sâu dự định quay lưng rời đi thì Dương Hương Chi hoảng loạn, nói.
- Người đó là Tuệ Linh Phá, cũng là người đứng đằng sau cái chết của cha, là muội nghe được những gì mà hắn đã bàn với ông. Chỉ cần tỷ muốn sau khi trở về muội sẽ dẫn hắn đến.
- Không cần, hai người các ngươi vốn rất được việc, ta còn đang định để các ngươi trở thành người đứng đầu Lĩnh gia.
Cả hai nghe mà sững sốt không biết nói gì, chuyện này đâu phải nói là làm được, Tuệ Lâm nhìn đến Mai Uyên Đào cúi người theo cách của nhà binh nói.
- Mai tiểu thư, ta là Dương Tuệ Lâm, cũng đều là ái nữ của võ tướng, thân sinh sớm đã lâm vào cơ cảnh mà qua đời, liệu tiểu thư có thể nể mặt thân sinh, nể mặt ta có thể tha cho bọn họ lần này, coi như Dương Tuệ Lâm này nợ Mai tiểu thư một ân huệ, sau này chỉ cần tiểu thư lên tiếng, ta nhất định sẽ không khướt từ.
- Ngươi là Dương Tuệ Lâm, thật sao?
- Vâng đúng là ta.
- Được rồi để mặt ngươi, mạng của bọn chúng, ta không lấy nữa, nhưng ta muốn gặp một người.
- Không biết tiểu thư muốn gặp ai trong Dương gia?
- Dương Duy Cường, vì tướng quân trẻ tuổi nổi tiếng có tài thao binh mưu lược.
- Có lẽ tiểu thư đã không nghe đủ tin tức, Dương Duy Cường đó và thân đệ là hai người khác nhau, hơn nữa thân đệ là đệ tử môn phái không có hề ý định đầu quan phục vụ.
Nhìn biểu hiện đó của Mai Uyên Đào khẳng định là chưa từng nghe thông tin đó, nhưng nàng ta một mực muốn gặp.
- Ta muốn gặp Dương Duy Cường, như thế nào ta cũng phải gặp.
- Vâng, theo ý của tiểu thư. Còn hai người đứng dậy đi, Mai tiểu thư không muốn mấy người, hãy lấy đây làm bài học mà suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ hành động nào, nếu như con rối đã không nghe lời thì cứ hủy bỏ là được, đúng không?
Câu nói của Tuệ Lâm khiến cho cả hai lạnh sống lưng, hơn nữa cái cảm giác lo sợ khi xưa tưởng chừng đã hết thì dường như đang dần quay trở lại, chỉ khác là đối phương không phải nam nhân.
Cùng nhau trở về, Hải Châu công chúa vừa mới hay tin dự định đón người thì lại nhìn thấy một người bản thân không thích chút nào, mà người này đang miệng luôn nói chuyện mà người kia còn cười nói như thân nhau lắm.
Tuệ Lâm nhìn thấy công chúa liền đi đến vui vẻ đón người.
- Công chúa dự định đi đâu vậy?
- Bổn cung đi đâu phải xin phép Dương tiểu thư sao!
- Giận sao, để ta giới thiệu một người, Mai tiểu thư muốn gặp mặt Duy Cường nên sẽ đi cùng với chúng ta một đoạn thời gian, không biết ý của công chúa như thế nào?
- Dương tiểu thư đã đón người về rồi còn hỏi bổn cung làm gì nữa.
Nói rồi bỏ đi, Nhật Tú cũng xuất hiện đón người.
- Tiểu thư lại chọc giận công chúa sao!
- Ta cũng không rõ nữa, à Nhật Tú sắp xếp cho Mai tiểu thư một phòng, tiểu thư sẽ đồng hành cùng với chúng ta một đoạn thời gian.
- Vâng, Mai tiểu thư, đường này, mời.
Người đã đi hết, Tuệ Lâm xoay người đi đến chỗ Triệu gia, dù sao cũng là thương nhân nơi nào cũng sẽ có mặt, Triệu Lữ ca đương nhiên cũng sẽ ở đây theo như ý muốn, còn cưỡng đoạt luôn thị phần tại Kinh thành.
Trưởng quầy nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp, y phục lụa là thượng hạng, đôi mắt tinh anh đẹp đến hớp hồn người, khẳng định đây chính là nữ quân sư của đại công chúa trong lời đồn hơn nữa là có quan hệ với thiếu gia trong nhà vừa xuất ngũ.
- Dương tiểu thư.
- Trường quầy, Triệu công tử hiện có mặt ở đây không?
- Không biết tiểu thư muốn gặp vị thiếu gia nào?
- Triệu Lữ
- À ngũ thiếu gia, thiếu gia đang ở bên trong, mời tiểu thư đi theo tại hạ.
- Đa tạ
Theo chân trưởng quầy đến một khuôn viên, ở một đình nhỏ, các vị ca ca cũng đã xuất ngũ cũng có mặt ở đó, trưởng quầy hiểu lễ dẫn đường rồi lui đi, Tuệ Lâm chuẩn bị bước đến thì bị một cây quạt cản bước, đây là Triệu Lợi, tam thân huynh trong phủ tuy không phải thiên tài gì nhưng trình độ xã giao có thể coi là một lợi thế.
- Dương tiểu thư đến tìm ngũ đệ sao?
- Triệu công tử, ta đến gặp ai thì làm phiền đến tam công tử sao!
- Đương nhiên là không rồi, chẳng qua ta chỉ muốn thay mặt đệ đệ dẫn đường, muốn đưa Dương tiểu thư du ngoạn rất nhiều cảnh sắc đẹp, một người vừa xuất ngũ sao có thể phục vụ tiểu thư tường tận như ta được, ta có biết một nơi vừa có thể ngắm cảnh nơi đó có một loại trà chưa từng xuất hiện.
- Nếu vậy thì ta không làm phiền nhã hứng của công tử, ta đến đây là tìm ngũ công tử là chuyện của công chúa, công tử cứ cản đường như vậy thì sẽ chọc đến công chúa đấy, mà công chúa đã giận lên thì không biết Triệu lão gia có giữ công tử nữa không!
- Chuyện của công chúa, vậy ta không làm phiền nữa.
Nhắc đến công chúa chẳng ai ngu gì đụng đến làm gì, từ lúc hồi Kinh đến giờ không biết bao nhiều đại thần bị dọa cho sợ hãi mà có đêm ác mộng đến tìm, không thì dễ thấy nhất chính là việc xử lý những tên trêu hoa ghẹo nguyệt đã xử rất thảm, không bầm người thì cũng bị đuổi khỏi phủ.
Bước đến chỗ ca thì gọi.
- Ca~
- Muội đến rồi sao!
- Chuyện mà muội nhờ ca chuẩn bị đã xong chưa?
- Sau khi được tin ả ta đến Kinh thành thì ta đã lập tức chuẩn bị gây sức ép lớn nhất có thể, và Lĩnh gia chỉ còn 10 ngày nhất định bọn họ sẽ hành động, lần này có lẽ mục tiêu không phải muội mà là công chúa.
- Ca đã ép đến chừng ấy mà hắn vẫn chưa có tin tức gì, chỗ ả ta nơi phủ công chúa cũng chẳng có động thái, chuyện này hết kỳ lạ, nhất định là có kẻ ở sau lưng, trước mắt ca nhanh chóng có được ngân lượng lớn, chúng ta sẽ cần để chuẩn bị có chuyện xấu nhất, giặc ngoại xâm.
- Muội đang hoài nghi là có nội gián ở nơi đó.
- Không phải hoài nghi mà là muội chắc chắn, chúng ta sẽ lấy đại bản doanh là Dương phủ, dù sao Duy Cường sau khi thâu tóm và xử lý chuyện nhà xong phải rời đi lo nhiệm vụ của đệ ấy, Dương phủ ấy cũng sẽ để trống, để bọn họ quấy phá thì không được, nên muội mới muốn biến nơi đó thành đại bản doanh thương đoàn Ngũ Long, hơn với cái uy là quân sư của đại công chúa chẳng có kẻ ngu ngốc nào dám gây khó dễ đâu.
Triệu Lữ cùng các ca ca nghiêm mặt nhìn đến.
- Chuyện hôn phu là sao?
- Thì để lão cáo già đó không nhắm vào muội nên dành cái danh của hoàng tử thôi, hơn nữa trước đây muội nợ hoàng tử vài bữa ăn nên coi đây là lời báo đáp, nhưng muội đã nói thẳng với hoàng tử rồi hơn nữa để tránh đi hoài nghi muội lựa chọn bên cạnh đại công chúa, không phải trước đây các ca nháo loạn lên vì công chúa sao, thì muội đưa người về cho các ca thoải mái ngắm.
Chu Nam nói.
- Đại công chúa không phải đệ nhất mỹ nữ hoàng thất đâu, nhưng là người nắm quyền lực nhất trong số các hoàng tử công chúa, hơn nữa đại công chúa sớm đã xác định muốn ủng hộ thân đệ đăng cơ nên nhất định sẽ phải đối đầu với nhị hoàng tử.
- Ca đừng lo lắng quá, chuyện hôn phu chẳng qua là do trước đây muội và hoàng tử đã từng có thời gian cùng nhau nói chuyện, dù sao hoàng thượng để yên cho muội chính là đang xem xét, dù sao quân sư của đại công chúa tuy là danh xưng nhưng mà vẫn có chút tiếng tắm. Ca nói xem đệ nhất mỹ nữ hoàng thất là ai?
- Là cửu công chúa, người được hoàng thượng sủng ái nhất, cũng chính vì điều này mà cửu công chúa sống xót hơn nữa đối với nhị hoàng tử có quan hệ rất thân thiết.
- Xem ra phải chú ý đến vị công chúa này không làm cho bị ảnh hưởng, nhưng trong lúc muội đến đó thì không nghe lấy một chút thông tin về cửu công chúa.
- Ý của muội là sao?
- Lưu Thành, Lưu Tuấn, hai ca nhất định phải cẩn thận và coi chừng vị cửu công chúa nếu như có bất kỳ động tĩnh nào cũng phải báo cho muội, muội nghi ngờ cửu công chúa chính là nội gián của bọn chúng gài vào hoàng thất để tìm cho bí mật mà Tường Vinh hoàng tử đang nắm giữ.