"Đây là thỉnh cầu cả đời này của tôi!"
Ở nơi cách quán cafe Poirot khoảng 10m, cuộc giằng co giữa một người đàn ông và một cô gái đang diễn ra.
"Làm ơn! Cho tôi mượn kính râm của anh đi! Thanh tra Matsuda!" Hai tay Hanada Saharuna chống ở hai bên Matsuda Jinpei, gắt gao đem anh giam trên vách tường.
Đúng vậy, đây chính là cảnh tượng được phụ nữ Nhật Bản bình chọn là tình tiết thú vị nhất trong các tác phẩm điện ảnh năm nay -- kabe-don!
Matsuda Jinpei cúi đầu nhìn vẻ mặt gấp gáp của Hanada Saharuna, nhớ đến lúc đang đi theo Takagi và Sato hướng về phía quán cafe, đột nhiên từ đằng sau xuất hiện một đôi tay, mạnh mẽ kéo anh vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Vì hàng năm đều tập quyền anh, anh liền theo bản năng lập tức phản kích. Ai ngờ động tác đối phương so với anh lại càng nhanh hơn, đôi tay mang theo sức mạnh kinh người trực tiếp đập lên vách tường sau lưng anh, trong nháy mắt anh có thể mơ hồ thấy được một lớp bụi bay lên.
Matsuda Jinpei còn chưa kịp giật mình phản ứng lại, giây tiếp theo, bàn chân mang giày cao gót đã đột ngột đạp lên tường giữa hai cẳng chân anh. Đến lúc này, ba hướng hành động của Matsuda Jinpei đã đều bị phong tỏa, trừ khi anh có thể bay thì mới có thể trốn thoát được sự giam cầm của đối phương.
Đương nhiên, nếu Matsuda Jinpei động thủ vẫn có thể tránh được. Nhưng người tập kích anh lại không phải ai khác xa lạ.
Anh cúi đầu, thấy đồng nghiệp của mình -- Hanada Saharuna đang dùng ánh mắt như sói đói hổ vồ nhìn anh. Con ngươi vốn một màu đen nhánh bị ánh đèn neon yếu ớt hắt vào nhuộm lên sắc đỏ nhàn nhạt, trông bộ dáng vô cùng không dễ chọc.
".........." Trong nháy mắt, Matsuda Jinpei còn tưởng Hanada Saharuna rốt cuộc cũng không nhịn được cái miệng độc địa của mình nữa, quyết định trùm bao tải tẩn cho anh một trận.
Kết thúc hồi tưởng.
Tóm lại tình hình hiện tại chính là, Matsuda Jinpei thân cao mét 8, bị Hanada Saharuna hơn 3m bẻ đôi vây trong hẻm nhỏ không thể trốn thoát.
"......... Cô đột nhiên kéo tôi vào đây, hết giam tay rồi cầm chân, chính là muốn mượn kính râm của tôi?" Matsuda Jinpei cảm thấy cạn lời: "Não cô úng nước rồi hả?"
"Việc này đối với tôi rất quan trọng! Mau cho tôi mượn đi!" Hanada Saharuna vội vã nói, "Xong việc tôi sẽ mời anh ăn cơm! Tôi hứa đấy!"
Matsuda Jinpei từ trên cao nhìn xuống Hanada Saharuna, đối phương càng gấp gáp, anh càng cảm thấy khả nghi.
Anh nhướng mày hỏi: "Vì cái gì cô nhất định phải mượn kính râm của tôi? Ngày thường cô cũng không đeo thứ này....... Đừng có lấy cớ mắt mũi bị làm sao với tôi, trông cô hoàn toàn chẳng có lý do gì để phải đeo kính cả."
Anh đột nhiên đổi giọng: "À đúng rồi, vừa nãy cô còn kêu đau bụng, muốn lập tức xuống xe, thế mà bộ dạng lúc này lại hoàn toàn không sao hết...... Thật ra cô căn bản chẳng có vấn đề gì, chỉ là giả bộ đúng chứ? Nói như vậy, cộng thêm việc đột nhiên bắt tôi cho cô mượn kính râm, kỳ thực chỉ có một mục đích-- Quán cafe Poirot có người mà cô không muốn gặp chứ gì?"
Anh thông minh như thế để làm gì?! Hanada Saharuna một lần nữa xác nhận mình cực kỳ! Cực kỳ ghét thám tử và cảnh sát có khả năng suy luận giỏi thế này!
"Cô sợ bị người ta nhận ra." Đối phương dùng ngữ khí khẳng định.
".........." Một kích cuối cùng của Matsuda Jinpei đánh vào Hanada Saharuna, làm ngón tay đặt trên vách tưởng của cô thiếu chút nữa khoét thủng một lỗ.
Biết được đáp án từ biểu cảm của cô, Matsuda Jinpei cười khẩy một tiếng, từ từ gỡ bàn tay đang ấn bên cạnh anh ra: "Tiếc thật đấy, kính râm của tôi không thể cho cô mượn được. Nói chung quy có một số việc vẫn phải tự mình đối mặt đi, Hanada, tôi khuyên cô tốt nhất đừng giãy giụa nữa."
Vừa dứt câu, đôi tay cản trở của Hanada Saharunna cũng bị anh thành công kéo xuống. Matsuda Jinpei nhấc chân, tiêu sái lướt qua cô đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa nói: "Tốt xấu gì cũng là cảnh sát, sức chịu đựng tâm lý lại kém cỏi như vậy, thế thì không tiến xa được đâu."
Cô thèm vào mà làm cảnh sát! Hơn nữa không muốn nhìn thấy người đã chứng kiến mình nhục muốn chết với khả năng chịu đựng của cảnh sát thì liên quan gì đến nhau? Tên khốn này có phải hiểu lầm cái gì không vậy?!
Hanada Saharuna nhìn bóng lưng Matsuda Jinpei, âm u nói: "Thanh tra Matsuda, anh thật sự không chịu cho tôi mượn kính râm đúng không?"
"Không là không, cô hết hy vọng đi." Thanh âm Matsuda Jinpei phía trước truyền đến: "Ngoài tay chân linh hoạt ra, tôi còn một ưu điểm nữa là nói chuyện rất giữ lời."
"Matsuda Jinpei, về sau nhất định anh sẽ hối hận vì đã thấy chết không cứu....." Hanada Saharuna âm trầm nói.
"Ha~ tôi mỏi mắt mong chờ." Matsuda Jinpei vẫy vẫy tay, bộ dáng không thèm để tâm.
-------------------------------------
"Tóm lại thì, hôm nay là buổi liên hoan thường niên của công ty kiến trúc Mita, sau khi từ một quán izakaya* về, 4 người liền quyết định đến đây để ăn chút gì đó. Không ngờ đang dùng bữa, trưởng phòng Mita Yoichi lại đột nhiên ngã xuống, tôi nói đúng chứ?" Thanh tra Megure nhìn đám người đang thấp thỏm lo âu, nói.
* Izakaya là một kiểu quán bar bình dân của Nhật Bản phục vụ đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ, thường để uống rượu sau giờ làm việc.
"Đúng vậy, bởi vì trưởng phòng rất thích cà phê và sandwich ở quán Poirot, cho nên ông ấy mới rủ mấy người sống gần đây là chúng tôi đến, sau đó có thể bảo tài xế tiện đường đưa chúng tôi về nhà." Một người phụ nữ tóc xoăn màu đỏ sậm mặc váy lên tiếng.
Koyama Chika, 28 tuổi, thư ký của trưởng phòng công ty kiến trúc Mita, phụ trách quản lý hoạt động kinh doanh của công ty.
"Lúc ấy chúng tôi ngồi ở phía ghế bên đó." Người đàn ông cắt tóc húi cua mặc áo xanh chỉ vào chỗ ngồi bày biện đồ ăn nói: "Bởi vì khẩu vị của mọi người khác nhau, cho nên cũng gọi mấy món khác nhau. Hôm nay trưởng phòng rất có hứng thú, liên tục nói với chúng tôi về sự phát triển trong tương lai của công ty. Từ 8 rưỡi đến 9 rưỡi, chúng tôi có gọi thêm mấy cốc cà phê nữa, ai ngờ ông ấy đột nhiên ngã xuống!"
Nói rồi anh ta chỉ chỉ cậu bé và thanh niên da ngăm tóc vàng đứng bên cạnh thanh tra Megure: "Sau đó cậu nhóc này cùng anh phục vụ bảo chúng tôi đừng nhúc nhích, bọn họ kiểm tra thi thể trưởng phòng xong thì nói ông ấy bị kali xyanua độc chết, kêu chúng tôi báo án."
Kuwata Isamu, 31 tuổi, bảo vệ của công ty kiến trúc Mita, phụ trách an ninh của tòa nhà.
"Lúc đó mọi người đều đang ăn, trưởng phòng đột nhiên uống một ngụm cà phê liền kêu to một tiếng rồi ngã xuống........... Chúng tôi không hề làm gì hết!" Người đàn ông mặc vest đeo giày da cũng vội vàng nói chen vào.
Okawa Ichirou, 37 tuổi, nhân viên văn phòng của công ty kiến trúc Mita, phụ trách nghiên cứu thị trường và lên kế hoạch chiến lược.
"Khi đó cháu với chị Ran và bác Mori đang dùng bữa ở bên cạnh, hiện trường chỉ có hai bàn chúng cháu là khách. Ngoại trừ ba bọn họ ra thì không còn ai đến gần nữa, cho nên hung thủ chắc chắn là một trong ba người họ." Edogawa Conan khẳng định.
Nghe vậy, thanh tra Megure gật gật đầu, ông quay sang nhìn Takagi Wataru: "Takagi, cậu có ghi chép kịp không........ Hửm? Hanada với Matsuda đâu rồi? Hai người họ đi đâu đó?"
"Thanh tra Megure, tôi ở đây." Cửa quán cafe bị đẩy ra, Matsuda Jinpei một thân đồ đen từ đầu đến chân bước vào.
Biểu tình lười nhác của anh khi nhìn qua thanh niên da ngăm tóc vàng bên cạnh thanh tra Megure liền xảy ra biến hóa.
Edogawa Conan đứng một bên chú ý tới điểm này, cậu hỏi Amuro Tooru: "Anh Amuro quen thanh tra Matsuda sao?"
Amuro Tooru nhìn Matsuda Jinpei nói: "Hả? Anh quen biết gì đâu, chỉ là cảm thấy anh thanh tra này trông rất ưa nhìn thôi."
Khóe miệng Matsuda Jinpei khẽ nhếch lên: "Vậy sao, trời sinh đã vậy rồi, cũng không còn cách nào. Nhưng mà anh phục vụ đây cũng không kém đâu, chắc hẳn rất được phái nữ yêu thích nhỉ?"
"Nào có nào có, sao có thể so được với anh cảnh sát." Amuro Tooru cười tủm tỉm thổi phồng.
Nè nè nè, hai người còn định khen nhau đến bao giờ hả? Tất cả mọi người đều không nhịn được yên lặng nói thầm.
Thanh tra Megure lau trán, có chút bất đắc dĩ hỏi: "Matsuda, Hanada đâu rồi? Cô ấy không đi cùng cậu à?"
"Đúng rồi, không phải Hanada nói đau dạ dày sao? Vừa rồi tôi đã hỏi mượn cô Azusa hòm thuốc rồi, sao em ấy còn chưa vào vậy?" Takagi Wataru lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ là đau đến nỗi không đi nổi sao? Có phải em ấy vẫn đang ở trong xe không?"
Enomoto Azusa đứng cạnh cũng lộ ra vẻ sốt sắng, cô cầm hòm thuốc lên: "Không thì...... Nếu xe đỗ ở gần đây, để tôi đem thuốc qua cho cô cảnh sát cũng được."
Matsuda Jinpei nghe vậy cười nhạo một tiếng, anh xoay người kéo cửa ra hô với người bên ngoài: "Hanada, cô còn định uốn éo đến bao giờ nữa? Chẳng lẽ còn muốn thanh tra Megure mời cô đi vào hả?"
Hanada Saharuna đứng ở cửa oán hận nhìn anh, sau đó cô lập tức thay đổi sắc mặt, treo lên nụ cười xán lạn bước đến: "Thanh tra Megure, tôi đã có mặt ạ ~ Bởi vì lí do sức khỏe mà để chậm trễ thời gian, thật sự rất xin lỗi."
"Vừa rồi Sato đã nói với tôi rồi, thân thể không thoải mái cũng không còn cách nào mà." Thanh tra Megure vô cùng thấu hiểu.
"Oa~ Không hổ là thanh tra Megure~ thật rộng lượng!" Hanada Saharuna nịnh nọt.
Cô vừa mới bước vào, liền nghênh đón hai tầm mắt vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cho Hanada Saharuna muốn làm bộ lơ đi cũng không được.
"..........." Được lắm, cô biết là không trốn được mà.
Hanada Saharuna chắp hai tay lại, cười tủm tỉm mà nhìn về Amuro Tooru cách đó không xa: "Ai da, thật trùng hợp, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi! Chào buổi tối nhé anh phục vụ."
".........." Amuro Tooru tâm tình tốt đẹp vì gặp lại bạn bè bỗng lâm vào trầm mặc.
※※※※※※※※※※
Lời tác giả:
Tooru đang cảm thấy mặt hơi nhức.