Thím quét dọn đột nhiên giật cái gạt tàn lại.
“Khạc…”
“Phụt!”
Một cục cục đờm đặc sệt màu vàng rơi vào trong gạt tàn.
“Bà bà bà…”
Giám đốc Trần kích động nhảy dựng lên: “Bà dám nhổ đờm vào trong gạt tàn?”
“ông dám ăn hiếp tổng giám đốc của chúng tôi, tôi không ị vào trong là tốt lắm rồi!”
“Ăn đi!”
Lúc này Lý Hàng nhẹ nhàng nói: ‘Anh có thể không ăn, nhưng hợp tác giữa chúng tôi và Liên minh ngân hàng Ninh Châu cũng sẽ chấm dứt tại đây.”
“Lý tiên sinh, tuyệt đối đừng như vậy, anh ta lập tức ăn bây giờ!”
Cố Hưng Thuận vừa nghe câu này, sợ hãi giật mình!
Ông ta không dám đắc tội với đại thần Lý Hàng!
Ông ta trừng mắt nhìn giám đốc Trần: “Còn đứng đực ra đó làm gì, ăn!”
Giám đốc Trần méo mặt cầm chiếc gạt tàn.
Hắn vừa mở miệng.
“Oẹ!”
Mặt hắn càng tái hơn!
Nuốt không trôi!
Tởm quá!
Nhất là cục đờm đặc sệt nhầy nhụa màu vàng, còn dính thêm tàn thuốc!
Á! Cảm giác chết còn sướng hơn!
Nhưng nếu như không ăn, chắc hẳn cũng ché thật!
Hắn vẫn còn mấy triệu tiền trả góp nhà, xe, còn bao một bồ nhí. Mỗi tháng còn phải nộp lương cho vợ!
Cuối cùng hắn nghiến chặt răng, nhắm mắt lại, mở to miệng ra…
Bệnh viện Ninh Châu, phòng bệnh VIP.
Thôi Hải Phong ngồi trong phòng bệnh của Hoàng Lạp Mai, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Giám đốc Trần của ngân hàng Ninh Châu đã hứa trước hai giờ chiều nay sẽ chuyển khoản vay hai tỷ ban đầu của tập đoàn Lăng Tiêu sang cho tập đoàn Thái An.
Có được khoản tiền này thì có thể triển khai một dự án mới.
Đồng thời nhân cơ hội nuốt gọn công ty con và nhà máy xí nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu.
Bằng cách này, tập đoàn Thái An sẽ nhanh chóng mở rộng quy mô gấp bội.
Lúc này, Thôi Thiên Tử từ bên ngoài gấp gáp chạy vào.
Tuy hắn đã tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Nhưng trên người hắn vẫn có một mùi khai hội nồng nặc.
Thôi Hải Phong bịt mũi hỏi: “Người con có mùi gì thế, sao lại vội vàng vậy? Sao con không đi cùng anh họ con, nó đâu rồi?”
“Họ đã về tỉnh thành rồi.”
“Sao lại về nhanh vậy? Con phải giữ nó ở lại thêm vài ngày chứ.”
“Chẳng phải anh họ con nhìn trúng Hứa Mộc Tình sao?”
“Con nghĩ cách đưa Hứa Mộc Tình lên giường nó đi.”
“Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể nhận được nhiều ưu ái từ nhà họ Hoàng.”
Thôi Thiên Tử khổ sở: “Ba, anh họ bị đánh rồi.” “Cái gì?” Thôi Hải Phong giật mình: “Ai đánh?”
“Chính là tên cẩu tạp chủng Lý Hàng!”
Thôi Hải Phong định hỏi rõ ràng chi tiết mọi việc.
Thì chuông điện thoại trong túi ông ta vang lên.
Vừa nhìn thì là giám đốc Trần của ngân hàng Ninh Châu gọi đến.
Thôi Hải Phong lập tức chuyển sang vẻ mặt tươi cười: “Giám đốc Trần, có phải đã xong việc rồi không? Tối nay.”
“Cái gì? Khoản vay bị hủy bỏ rồi?”
“Tại sao? Không phải đã nói… haiz, giám đốc Trần, giám đốc Trần!”
Nụ cười mà Thôi Hải Phong mới đắp lên sụp đổ trong chốc lát.
Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại lại
reo lên. Lần này là ngân hàng Hoa Kỳ gọi đến.
“Chủ tịch Thôi, vì uy tín của tập đoàn các ông không tốt lắm, nên ngân hàng chúng tôi quyết định hủy bỏ giải ngân cho tập đoàn của ông.”
Thôi Hải Phong không kịp nói gì, đối phương đã cúp máy.
Tiếp đó, Thôi Hải Phong liên tiếp nhận được vài cuộc điện thoại từ các ngân hàng gọi đến.
Đối phương lần lượt đơn phương chấm dứt hợp tác với tập đoàn Thái An.