Cảnh tượng này chấn động hội trường.
“Không phải tập đoàn Lăng Tiêu đã hết tiền rồi sao?”
“Chỗ tiền này ít cũng hai triệu đấy.”
“Tiền đầu ra nhiều thế này?”
Khi đám người còn đang bàn tán xôn xao thì một nhóm người từ ngoài cửa đi vào.
Dẫn đầu là Chánh văn phòng liên minh ngân hàng Ninh Châu.
“Tổng giám đốc Hứa, thật ngại quá, chúng tôi đến muộn rồi.”
Sau lưng Chánh văn phòng liên minh ngân hàng là Thống đốc liên minh các ngân hàng Ninh Châu.
Những người này vừa xuất hiện lập tức khiến hội trường trở nên huyên náo.
“Các vị, tôi là Cố Hưng Thuận, là Chánh văn phòng liên minh ngân hàng Ninh Châu.”
“Bây giờ tôi thay mặt cho Liên minh ngân hàng Ninh Châu chính thức ký kết kế hoạch hợp tác chiến lược với tập đoàn Lăng Tiêu.”
“Sau này tất cả khoản vay của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ do đích thân tôi xử lý.”
Lời vừa nói ra, những tràng pháo tay như sấm rền trong khắp hội trường.
“Tốt quá rồi! Thế này chúng ta không cần ra khỏi tập đoàn nữa rồi.”
“Mọi người mau về vị trí tiếp tục làm việc đi.”
“Đi đi đi, bây giờ chúng tôi nhiệt huyết sục sôi, không thể đợi thêm được nữa phải đi làm việc ngay.”
Một nhóm những kẻ “gió chiều nào theo chiều ấy” lập tức nghiêng về phía tập đoàn Lăng Tiêu.
Đồng thời, những người này cũng vội vã quay người định lên lầu đến phòng nhân sự lấy lại đơn từ chức mà họ vừa mới nộp.
Nhưng khi bọn họ ùa đến thang máy, phát hiện cửa thang máy làm thế nào cũng không mở ra.”
“Tất cả những người nộp đơn từ chức đến đây lấy tiền.”
Giọng nói lạnh băng rành mạch rõ ràng của Lý Hàng đập vào tai đám đông.
Những người ban đầu còn do dự không biết có nên nộp đơn từ chức hay không, bây giờ thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời cũng mừng thầm khi đó không vội vã đưa ra quyết định.
“Tổng giám đốc, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cô cho tôi thêm một cơ hội đi mà.”
“Tổng giám đốc, tôi bị bọn họ dụ dỗ, tôi không thật lòng muốn rời bỏ tập đoàn đâu.”
“Tổng giám đốc, tôi là Tiến sĩ sinh tốt nghiệp đại học Harvard, tập đoàn các người cần nhân tài cấp cao như tôi.”
Lúc này, Lý Hàng vẫy tay nhìn một bà thím trung niên cạnh đó.
Bà thím trung niên đẩy chiếc xe dọn vệ sinh bước đến.
Lý Hàng lấy một cây lau nhà từ trong xe dọn vệ sinh đưa cho tiến sĩ đại học Harvard.
“Tập đoàn còn thiếu vài chân quét dọn, tiền lương mỗi tháng ba ngàn, có làm không?”
“Tôi đường đường là tiến sĩ đại học Harvard, anh lại kêu tôi đi quét nhà cho các người!”
Vị tiến sĩ này lập tức nhảy dựng lên, cảm giác bị xúc phạm nặng nề.
“Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, anh đọc sách hai mươi năm mà vẫn không biết làm người, vậy tôi cần anh có tác dụng gì?”
Cùng với giọng nói trầm bổng du dương vang
xuống , một luồng khí thế lấy Lý Hàng làm trung tâm đột nhiên phóng ra xung quanh.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngưng thần nín thở.
“Người xưa có nói con không chế cha mẹ khó, chó không chế chủ nghèo.”
“Có những người khi tập đoàn gặp khó khăn, họ không muốn cùng nhau vượt khó, mà vội vã thoát khỏi nơi này.”
“Anh, cô, anh, và cả các người!”
Mỗi khi Lý Hàng chỉ tay vào một người, người này sẽ bị ánh mắt uy nghiêm của anh dọa cho sợ mất mật.
“Không sai, học lực của các người rất cao, nhưng nhân cách lại quá thấp hèn.”
“Bây giờ tôi tuyên bố từ nay về sau, tất cả các công ty con, các nhà máy xí nghiệp lớn của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ không bao giờ tuyển những người này nữa!”
“Bây giờ cầm tiền và cút đi cho tôi.”
Khi nhóm người đang tuyệt vọng cút đi thì bà thím phụ trách dọn vệ sinh kêu lên: “Đứa nào thất đức lại vứt gạt tàn ở đây thế này?”
Giám đốc Trần rụt cổ quay người định bỏ trốn.
“Đợi đã.” Lý Hàng nhẹ nhàng nói một tiếng.
“Giám đốc Trần, bây giờ Tổng giám đốc Hứa đã có được khoản vay rồi.”
“Có phải ông nên thực hiện lời hứa, ăn hết cái gạt tàn này đi chứ?”
Lời vừa nói ra, mặt giám đốc Trần lập tức trắng bệch.
Dưới ánh nhìn của mọi người, hắn run rẩy bước đến, cầm cái gạt tàn từ tay thím quét dọn.
“Đợi một chút đã!”