Nhanh!
Quá nhanh!
Không kịp nhìn rõ!
Nhanh như chảo chớp!
Tiếng va chạm đánh đấm liên tiếp đập vào tai mọi người.
Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Ngô Chí Vinh tộc trưởng Ngô gia một khắc trước còn vênh vênh váo váo đã đụng vỡ ba bức tường.
Cuối cùng văng lên trên bài vị tổ tông của gia tộc Ngõ Thị!
Nơi đó thờ cúng bài vị của mấy chục vị tổ tiên của gia tộc Ngô Thị.
Và lúc này, những bài vị này hầu như bị nứt vỡ hết.
Trưởng tộc của gia tộc Ngô Thị, cao thủ số một của Ngô gia cũng nằm giữa vũng máu và đống bài vị vỡ nát.
Toàn bộ xương trong lồng ngực của ông ta đều lõm vào trong!
Ngô Chí Vinh run rẩy giơ tay chỉ Lý Hàng: “Mày, mày, mày…”
Nói chưa đến chữ thứ ba, tay của Ngô Chí Vinh buông thống xuống.
Ngô Văn Xương vội vã xông đến, sờ mạch của Ngô Chí Vinh, lúc này mới thở phào, khẽ gật đầu nhìn Ngô Chính Đức.
Run rẩy!
Khiếp sợi Các trưởng bối bình thường cao cao tại thượng của gia tộc Ngô Thị và đám tinh anh.
Bây giờ người nào cũng giống như đám khỉ trong gió lạnh.
Bọn họ cúi đầu, không một ai dám nhìn thẳng vào Lý Hàng.
Lý Hàng bình thản nhìn một lượt đám người, sau đó liền quay người rời đi.
“Đợi một chút!”
Ngô Chính Đức đột nhiên la lớn, ông ta vội vã chạy đến cửa phòng khách.
“Xin hỏi anh làm như vậy rốt cục là vì cái gì? Sau lưng anh có phải là gia tộc lớn nào đó ở phương nam?”
Lý Hàng quay lại nhìn Ngô Chính Đức: “Ông là một người thông minh, có những lời tôi nghĩ không cần nói, trong lòng ông tự biết rõ.”
“Con người tôi trước giờ làm việc lấy đức phục người.”
“Phụt”
Lý Hàng vừa nói câu này, Vương Tiểu Thất đứng phía sau vội bịt miệng nhịn cười.
Lý Nhị Ngưu vội đá Vương Tiểu Thất một cái.
Lý Hàng nói tiếp: “Người không phạm ta, ta không phạm người.”
“Lúc trước tôi đã nói rất rõ rồi.”
“Ninh Châu là cấm địa, không có sự cho phép của tôi, người của bất cứ danh môn thế gia nào cũng không được phép bước vào”
“Không sợ chết thì cứ vào, nếu không giữ lại ít đồ, thì tôi sẽ không thả bọn họ đi.”
“Tôi hy vọng gia tộc Ngô Thị các người có thể ghi nhớ rõ những lời tôi vừa nói”
“Nếu còn có người nào đầu óc không rõ ràng muốn gây sự”
“Tôi không ngại diệt sạch toàn bộ gia tộc của các người.”
Lý Hàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng Ngô Chính Đức nghe lại lạnh hết sống lưng, mồ hôi đầm đìa.
Khi đối diện với Lý Hàng, ông ta cảm giác như đứng dưới chân một ngọn núi cao vút tầng mây.
Ông ta chỉ có thể ngước lên nhìn Lý Hàng.
Nhân vật như vậy, Ngô Chính Đức chưa từng gặp bao giờ!
Tổn thất của gia tộc Ngô Thị đã tạo thành ta là đương gia, điều duy nhất phải làm là đa mức tổn thất.
Bây giờ hạn chế Sau khi cân nhắc, ông ta vội hứa: “Từ nay về sau tất cả con cháu của gia tộc Ngô Thị chúng tôi tuyệt đối không bước chân vào Ninh Châu!”
“Xin Lý…Lý tiên sinh yên tâm!”
Lý Hàng nhẹ nhàng trả lời một tiếng, sau đó dẫn theo đám Lý Nhị Ngưu bỏ đi.
Đi được vài bước, Lý Hàng đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay người.
Ngô Chính Đức vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên †hần kinh toàn thân căng như dây đàn.
Lẽ nào anh ta muốn đưa ra yêu cầu quá đáng nào sao?
Lẽ nào anh ta đột ngột thay đổi chủ ý rồi sao?
Không định tha cho Ngô gia chúng ta nữa ư?
Làm sao giờ? Mình nên làm sao mới có thể tránh được: sự diệt vong cho gia tộc đây?
Trong khi Ngô Chính Đức không ngừng đấu tranh trong lòng, đồng thời suy nghĩ đối sách.
Lý Hàng bất thình lình hỏi một câu: “Đúng rồi, Cô Tô có đồ ăn vặt nào thích hợp cho con gái ăn đêm không?”
“Hả?”
Ngô Chính Đức và tất cả người trong phòng đều đồng loạt há hốc miệng.