Hai mươi mấy tuổi, ông ta đã tiếp quản chuyện làm ăn của gia tộc.
Những năm qua ông ta cần mẫn tận tâm, làm bất cứ việc gì cũng nghĩ đến lợi ích của gia tộc đầu tiên.
Nhưng không ngờ rằng, đến cuối cùng lại nhận được.
câu nói như vậy của cha già!
Đau lòng!
Thất vọng!
Đúng lúc Ngô Chính Đức quay người đi ra khỏi phòng khách, một người đột nhiên vội vã chạy từ bên ngoài vào.
“Không ổn. Không ổn rồi”“
Người này thở hổn hển, thở đứt cả hơi.
Ngô Chí Vinh đập bàn, chỉ vào Ngô Chính Đức và nói: “Xem xem con nuôi người kiểu gì thế?”
“Xảy ra chuyện lớn đến đâu mà cần phải kinh hoàng thất thố đến vậy?”
“Chúng ta đường đường Ngô gia, là danh môn thế gia mấy trăm năm lịch sử”
“Cho dù là một kẻ hạ nhân, cũng phải oai phong lẫm liệt, làm việc thong dong điềm tĩnh, lâm nguy không được loạn!”
Ngô Chính Đức túm người chạy vào hỏi: “Rốt cục xảy ra chuyện gì?”
“Ông chủ, chết rồi, chết rồi!”
“Mày nói cái gì?”
Người báo tin mặt mày sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, hắn ta thở hồng hộc nói: “Người của Ninh Châu đến rồi!”
Khoảnh khắc nghe được câu nói này, Ngô Chính Đức biến sắc.
Ông ta không ngờ rằng, Lý Hàng lại đưa người tiến đánh Cô Tôi Đây rốt cục là dũng cảm hay ngu xuẩn?
Ngô Chí Vinh ngồi ở trên nghe được lời này, đột nhiên bật cười.
Đồng thời, các trưởng bối của gia tộc ở bên cạnh cũng cười giễu cợt không dứt.
Đua nhau mắng Lý Hàng hữu dũng vô mưu, là thằng ngu xuẩn không có đầu óc.
Ngô Chí Vinh nói: “Lập tức gọi điện thoại cho Ngô Hải, kêu chúng nó không cần đi Ninh Châu nữa”
“Bây giờ quay về đây chặt hết chân tay Lý Hàng cho ta”
“Ta phải hun khói hán thành người lợn! Giữ mộ cho cháu tai”
“Không đến được rồi! Bọn họ đều… đều…” Người báo tin mặt mũi hoảng sợ lắp bắp lên tiếng.
“Đều thế nào?” Ngô Chính Đức hét to.
“Đều chết ở công trường Thành Nam! Hải lão đại cũng chết rồi, chết cả rồi!”
Âm!
Sét giữa trời quang.
Sao có thể chứ?
Xảy ra chuyện gì rồi?
Tại sao lại trở nên như vậy?
Tin tức đến đột ngột như vậy khiến tất cả mọi người có mặt đều choáng váng.
“Con trai à, con trai của ta!
Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng kêu ai oán bi thương của Ngô Chí Vinh!
“Lý Hàng đâu? Lý Hàng đang ở đâu? Ta phải giết hắn! Ta phải đích thân giết chết hán!”
Đúng lúc này, vài bóng người đi qua hoa viên được chăm chút trang trí cẩn thận, đứng ở cửa phòng khách.
Vừa nhìn thấy Lý Hàng, Ngô Chí Vinh đã xác định được thân phận của anh.
Ngô Chí Vinh đứng bật dậy, đưa tay chỉ Lý Hàng, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén như muốn băm Lý Hàng ra làm ngàn vạn mảnh.
“Lý Hàng, mày giết cháu nội tao, lại giết cả con trai tao, thù này không đội trời chung”
“Trước khi lão phu ra tay, tao hỏi mày một câu, ông chủ sau lưng mày rốt cục là ai?”
Lý Hàng đứng ngoài cửa, nhìn Ngô Chí Vinh bằng vẻ mặt bình thản.
“Ông già, hôm nay tôi đến không phải để nghe ông lải nhải: “Nếu đã không dám nói, vậy thì lão phu sẽ chặt chân tay mày, sau đó từ từ hỏi tiếp!”
“Tôi phát hiện các người đều có một tật xấu, năng lực chẳng ra sao nhưng nói nhảm lại cực nhiều”
“Mày muốn chết à!”
Ngô Chí Vinh gầm lên một tiếng rồi nhấc chân lên.
Khoảnh khác ngón chân ông ta tiếp đất, một luồng khí cực kỳ lớn bộc phát! Bùng nổ!
Ông ta như viên đạn đại bác được bắn ra.
Sóng khí cuồn cuộn.
“Bịch!”
Khoảnh khắc mọi người nghe thấy tiếng động.
Một bóng đen đột ngột vụt qua mắt.
“Bang!”
“Bang!”