Bình thường Trần Quả là một cô gái xinh đẹp da ngăm.
Nhưng cô đã ra tay thì khí thế trên người lập tức thay đổi.
Cô giống như một con báo săn.
Tốc độ nhanh khiến người ta không nhìn kịp.
Mấy tên đàn ông vừa đến gần liên tiếp kêu gào lên, sau đó bị Trần Quả đánh gục từng tên một.
“Ai da! Cô em này nhìn cũng có chút bản lĩnh đấy!”
Tên đàn ông dẫn đầu rút một con dao găm từ thắt lưng, múa vài đường trước mặt Trần Quả.
“Cô em, nếu em biết điều thì nằm yên không động đậy ở đó, nếu không…”
“Bịch!”
Người này còn chưa nói xong, Trần Quả đột nhiên tung nắm đấm, đấm mạnh lên trán đối phương.
Sống mũi của người đàn ông dẫn đầu lập tức lệch sang một bên, máu tươi chảy xuống hai hàng.
“Con đàn bà thối tha! Nếu mày đã tự tìm cái chết thì đừng trách bọn tao! Lên hết cho tao!”
Thế nhưng chẳng được mấy chốc.
Nhưng tên đàn ông hống hách này đều bị Trần Quả đánh cho nằm bẹp dưới đất.
Trần Quả giẫm lên đầu tên đàn ông ồn ào kia: “Không chịu nổi một đòn”
“Con đàn bà thối tha! Mày đừng hống hách!”
“Công tử nhà tao và Trác đại sư đến ngay bây giờ thôi.”
“Đến lúc đó mấy anh em tao sẽ chiêu đãi mày thật tử tết”
Lúc này Cố Ngôn Hy vội vã nói với Hứa Mộc Tình: “Các cô mau đi đi, chúng tôi cũng phải chạy đây!”
Hứa Mộc Tình kéo Cố Ngôn Hy lại: “Cô đừng lo lắng, nói cho tôi nghe xảy ra chuyện gì?”
“Ai da, cho dù tôi nói ra cũng không ích gì.”
“Tôi đắc tội một người đàn ông rất đáng sợ, bây giờ anh †a muốn bắt tôi về.”
“Tôi tuyệt đối không thể rơi vào tay anh ta, nếu không coi như hết đời!”
“Cô yên tâm đi, ở Ninh Châu không ai dám gây sự”
Khi Hứa Mộc Tình nói câu này, trên mặt tràn đầy tự tin, lại có thêm phần kiêu ngạo.
Cấm địa Ninh Châu không phải nói chơi.
Hiện giờ toàn bộ Ninh Châu trên dưới đồng lòng, đặc.
biệt là thế giới ngầm.
Nhưng tên côn đồ lưu manh lúc trước không nhà, ngày nào cũng phá phách thì giờ tên nào cũng tẩy trắng, làm ăn đàng hoàng chính thống.
Bây giờ đến tối, cho dù là một số nơi hẻo lánh.
Các cô gái đều có thể một mình hiên ngang đi qua.
Bời vì hầu như không có ai dám gây chuyện ở Ninh Châu!
“Ha ha ha ha! Cô em, phụ nữ ở nơi bé tẹo này như các em thì hiểu cái gì?”
“Em biết công tử nhà anh là ai không?”
“Công tử nhà anh là Tam công tử – đệ nhất thế gia ở Cô Tô đấy”
“Đừng nói ở Ninh Châu bé tí này của các em, cho dù là ở Thượng Hải – đô thị lớn tầm quốc tế cũng không có ai dám đụng đến tam công tử nhà anh”
“Bây giờ tam công tử nhà anh đã đến Ninh Châu, nếu các em ngoan ngoãn nghe lời thì tốt, nếu không…”
“Bịch!”
Trần Quả đá tên đàn ông ngất xỉu, lạnh lùng nói: “Nói nhiều”
Qua những lời vừa rồi, Hứa Mộc Tình đã biết khá rõ về tình huống của Cố Ngôn Hy.
Cô kéo tay Cố Ngôn Hy nói: “Cô đi cùng tôi về nhà, ở Ninh Châu, có tôi thì không ai dám ức hiếp cô.”
Nhìn nụ cười chân thành trên mặt Hứa Mộc Tình, và còn vẻ tự tin mãnh liệt đó, Cố Ngôn Hy ma xui quỷ khiến gật đầu, cứ thế đi theo Hứa Mộc Tình về khu biệt thự.
Lúc này Hứa Hiếu Dương cũng vừa tan làm.
Hứa Mộc tình giới thiệu hai người bạn vừa mới quen biết với Hứa Hiếu Dương.
Sau khi biết người đàn ông thành đạt trước mắt là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lăng Tiêu.
Cố Ngôn Hy nghĩ thầm vị chủ tịch này chắc có lẽ biết mình.
Suy cho cùng thì Chủ tịch sẽ gặp gỡ nhiều hơn.
Nhưng điều khiến Cố Ngôn Hy bất ngờ là Hứa Hiếu Dương lại không nhận ra cô.
Chỉ xem cô như một cô gái bình thường.
Và Hứa Hiếu Dương cũng không giống với các chủ tịch khác.
Ánh mắt ông ta nhìn người khác rất trong sáng.
Không giống những lão già béo tốt khác, ánh mắt nhìn cô luôn mang theo một loại dục vọng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
“Mẹ, chúng con về rồi.
Tiếng gọi này của Hứa Mộc Tình gọi cả Lý Hàng và Liễu Ngọc Phần trong bếp ra.
Lúc này Lý Hàng đang mặc tạp dê, trong tay cầm một chiếc xẻng nấu ăn.
Hứa Hiếu Dương vừa nhìn thấy Lý Hàng đang phụ giúp trong bếp, lập tức cởi áo khoác ngoài, cười nói.