Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 361: Con có một bí mật muốn nói với bố



“Cô Tô, tôi không đến muộn chứ? "

Bác sĩ Trần vội vàng chạy tới, anh ta mặc một bộ vest đen và áo sơ mi đen - giống hệt trang phục của Tiêu Cận Ngôn mấy ngày nay.

Ngoài ra, sườn mặt của anh ta cũng có sáu bảy phần giống với Tiêu Cận Ngôn và tiên sinh, nếu nhìn xa thì thật sự rất dễ dàng nhận lầm.

Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Làm phiền bác sĩ Trần rồi, lại còn đặc biệt đến đây.”

“Nên làm thôi,” Bác sĩ Trần nói: “Dù sao cô cũng là phụ nữ, một người dẫn một đứa bé đi làm cuộc phẫu thuật lớn như vậy, bên cạnh không có người đàn ông sao được chứ?”

Tiểu Thần giận dữ nói: “Bố cháu sẽ đến sớm thôi!”

Bác sĩ Trần sửng sốt một chút: “Chủ tịch Tiêu có tới không?”

Tô Cẩm Tinh cũng không chắc lắm: “Anh ấy nói sẽ đến, nhưng anh cũng biết địa vị của anh ấy còn có rất nhiều việc, có lẽ anh ấy bị việc gì đó trì hoãn rồi.”
Bác sĩ Trần gật đầu nói với vẻ lo lắng: “Đúng vậy, vợ của một người thành đạt cũng không dễ. Anh ấy có sự nghiệp và bận rộn với sự cám dỗ của thế giới hoa mỹ bên ngoài, nên anh ấy thực sự không phải là một người chồng tốt. Phụ nữ ấy mà, kết hôn là tìm người để dựa vào, nếu chuyện gì anh ta cũng không ở bên cạnh, thì việc kết hôn cũng chẳng có nghĩa lý gì, thà tìm người không thành công lắm, nhưng ngoài lạnh trong nóng còn hơn.”

Tô Cẩm Tinh cười và không nói gì.

Nhưng Tiểu Thần không muốn, bĩu môi với Bác sĩ Trần: “Đừng nói xấu bố cháu!”

Bác sĩ Trần nhanh chóng giải thích: “Chú không …”

“Chú có! Chú nói bố cháu không phải là một người chồng tốt! Không phải, bố cháu là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, hoặc anh hùng tốt nhất trên thế giới. Ông ấy bận vì đi cứu nhân loại, và ông ấy nhất định sẽ trở về với mẹ con cháu.”
Mấy lời này hơi trẻ con.

Tô Cẩm Tinh lúng túng giải thích: “Tôi xin lỗi, bác sĩ Trần …”

“Không sao, không sao đâu, trẻ con mà, con bé nhất định phải có tình cảm tốt với bố ruột của mình, nhưng sau này lớn lên cháu sẽ hiểu.”

“Hiểu cái gì?”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.

Tiêu Cận Ngôn bày ra vẻ mặt ảm đạm, nhìn bác sĩ Trần với vẻ không kiên nhẫn, lông mày nhíu lại: “Bác sĩ Trần hôm nay là bác sĩ phụ trách môt chính cho con gái tôi sao?”

“Chủ tịch Tiêu… à không phải, tôi không phải bác sĩ phẫu thuật chính.”

“Vậy thì anh làm việc trong bệnh viện này à? Sao anh không mặc áo khoác trắng?”

“Không, tôi đang ở bệnh viện ở phía đông thành phố. Hôm nay tôi có cuộc họp nên mặc một bộ tây trang thôi…”

Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi: “Không phải là bác sĩ phẫu thuật chính, hơn nữa tôi cũng không làm việc trong bệnh viện này, nên tôi đây không nghĩ ra được lý do gì để bác sĩ Trần xuất hiện ở đây đấy.”
Nhìn thấy bố đến, Tiểu Thần tức giận than thở: “Bố, ông chú này muốn đuổi theo mẹ đó!”

Tô Cẩm Tinh xấu hổ, nhưng Bác sĩ Trần tỏ ra rất bình tĩnh: “Tôi thừa nhận điều này. Theo như tôi biết thì chủ tịch Tiêu và cô Tô đã ly hôn rồi. Cô Tô vẫn đang độc thân, và bất kỳ người đàn ông nào cũng có quyền theo đuổi cô ấy.”

“Chú không có cơ hội đâu! Bố mẹ cháu rất thương nhau!”

Tiêu Cận Ngôn tiến lên hai bước, nói: “Bác sĩ Trần hai ngày nay hẳn là rất bận phải không?”

Bác sĩ Trần cau mày: “Tôi khá bận, nhưng chuyện này liên quan gì tới việc tôi theo đuổi cô Tô sao?”

“Vậy thì khó trách, bận đến mức không thèm xem tin tức luôn mà.”

“…Ý là gì?”

“Bác sĩ Trần cũng có thể xem thêm tin tức địa phương khi có thời gian để biết tôi đang nói về điều gì.”
Tô Cẩm Tinh kéo ống tay áo của Tiêu Cận Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Bác Lâm nói sáng sớm anh đã rời đi, công ty có chuyện quan trọng sao? Hay là anh không về xử lý đi, bên Tiểu Thần có em ở đây, em có thể làm được.”

Tiêu Cận Ngôn quay đầu lại, vẻ mặt dịu đi: “Công ty không sao cả, là Lưu Phấn bỏ trốn, anh đi bắt ông ta về.”

“Chạy trốn ư?!”

“Đã bắt lại rồi, vừa được đưa vào phòng phẫu thuật, đừng lo lắng.”

“Ông ta… nhất định không muốn tự nguyện hiến gan đúng không?”

Tiêu Cận Ngôn chế nhạo: “Bản thỏa thuận có chữ ký của ông ta, ông ta không thể không đồng ý. Đi thôi, sắp đến giờ rồi, phải đến phòng mổ thôi.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Được.”

Cô quay lại muốn nói gì đó với bác sĩ Trần, dù sao cũng nên chào tạm biệt và cảm ơn, nhưng Tiêu Cận Ngôn giống như đã ăn phải thuốc súng, nhanh chóng ôm cô bước đi, không cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Tô Cẩm Tinh nói: “Làm vậy không tốt lắm nhỉ? Tối hôm qua tôi đã gọi điện cho anh ấy để hỏi chút chuyện về phẫu thuật, anh ấy cũng rất nhiệt tình…”

“Nhiệt tình?” Tiêu Cận Ngôn khịt mũi một cái: “Bộ dạng của anh ta, cũng như cách ăn mặc hôm nay, em nói anh ta chỉ đơn giản là nhiệt tình thôi ư? Có ma mới tin.”

Tô Cẩm Tinh thực sự cảm thấy cũng không thích hợp lắm, bác sĩ Trần dường như đã cố tình bắt chước mọi thứ giống tiên sinh và Tiêu Cận Ngôn, chẳng hạn như để tóc dài hơn một chút hoặc mặc quần áo như hôm nay.

“Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nếu là trùng hợp thì nhất định mà có ma. Bác sĩ Trần này không đơn giản, nhất định là có người đứng sau. Sau này em không nên giao du với anh ta nữa.”

Tiêu Cận Ngôn nói lời này, có thể coi là khẳng định suy nghĩ của cô, cô gật đầu: “Anh nói xem, người đứng sau anh ta là ai?”
“Thật khó để nói,” Tiêu Cận Ngôn nói: “Nhưng đó chắc hẳn là một người không tốt lành gì.”

Khi bước bến khỏi phòng mổ, đã có sẵn một bác sĩ phụ trách dẫn đường.

Tiểu Thần khóc và lao vào vòng tay của Tiêu Cận Ngôn: “Bố, con sợ …”

Bác sĩ bên cạnh nói đùa: “Con gái đúng là chiếc áo độn nhỏ của bố. Lúc mẹ bế thì còn ổn, giờ nhìn thấy bố thì khóc huhu ngay.”

Tiêu Cận Ngôn cười nhẹ, một tay ôm lấy Tiểu Thần, nhẹ giọng trấn an: “Đừng sợ, bố mẹ sẽ chờ con ở bên ngoài.”

“Bố, con có một bí mật muốn nói với bố.”

“Bí mật gì?”

Tiểu Thần nói một cách bí ẩn: “… Chờ con ra thì con sẽ nói với bố.”

“Vậy thì con phải ngoan ngoãn vâng lời bác sĩ thì mới mau ra ngoài.”

Tiểu Thần nặng nề gật đầu: “Bố, bố sẽ luôn yêu con đúng không?”

“Đương nhiên.”
Với sự đảm bảo của Tiêu Cận Ngôn, Tiểu Thần mới nín khóc và mỉm cười: “Vậy thì con phải nhanh chóng ra ngoài thôi.”

“Được.”

Bác sĩ ôm Tiểu Thần và bước vào phòng phẫu thuật, Tiểu Thần quay lại và vẫy tay tạm biệt họ.

Tô Cẩm Tinh ngay lập tức đáp lại đứa trẻ, đồng thời đưa tay vẫy vẫy, Tiểu Thần cuối cùng cũng yên tâm quay người lại và được bác sĩ bế vào phòng phẫu thuật.

“Thời gian phẫu thuật khoảng sáu giờ. Tính cả thời gian gây mê và hồi phục là khoảng tám giờ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh đã tìm bác sĩ giỏi nhất, đừng lo lắng.”

Tô Cẩm Tinh cắn môi và miễn cưỡng gật đầu.

“Đứa nhỏ này còn có bí mật nữa, nhóc quỷ mà,” Anh cười khúc khích: “Không ngờ một tên cặn bã như Hoắc Hàn lại sinh ra một đứa con gái ngoan như vậy. Thật đáng tiếc khi anh ta đã bỏ đi món quà đẹp đẽ nhất cuộc đời này.”
Tô Cẩm Tinh cụp mắt xuống, dừng một chút và nói: “Tôi cũng đã đánh mất một món quà tuyệt vời… món quà mà tiên sinh đã tặng.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv