Mất ba mươi phút để vòng đu quay thực hiện một vòng.
Bầu trời giống như một sân khấu khổng lồ, tấm vải xanh từ từ được kéo lên, trên đó rải rác những vì sao, bắt đầu một màn trình diễn đẹp đẽ nhưng yên tĩnh.
Có thể bầu trời đêm quá yên tĩnh, hoặc có thể một mối quan hệ thực sự sắp kết thúc, lúc này không có ai nói chuyện, tất cả đều nhìn lên bầu trời cho đến khi vòng đu quay quay lại và từ từ xuống đất.
Khi họ đi xuống, Tiêu Cận Ngôn theo bản năng quay lại muốn đỡ cô, nhưng Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng tránh anh.
“Anh còn bị thương, tôi tự mình đi được.”
Cho dù cô thực sự quan tâm đến vết thương của anh, hay đơn giản là không muốn anh giúp, Tiêu Cận Ngôn cười khúc khích, điều đó không còn quan trọng nữa.
Cách đó không xa, Trần Phán như đang ôm một con gấu túi nhỏ, Tiểu Thần nằm trên vai cô ấy đang ngủ mê man, Viên Nguyệt cũng tựa vào người Trần Phán. Tiểu Dương khá hơn một chút, ngồi xổm bên cạnh cầm rất nhiều bóng bay, còn dùng đôi tay mập mạp đuổi muỗi cho em gái.
Nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng đi xuống, Trần Phán như nhìn thấy một vị cứu tinh, nước mắt sắp rơi ra: “Chủ tịch Tiêu, bà chủ…”
Tô Cẩm Tinh vội vàng cúi người bế con lên, ôm chầm lấy con, nói lời xin lỗi với Trần Phán: “Mệt không?”
Trần Phán lắc lắc cánh tay đau nhức, liên tục xua tay: “Giữ trẻ con thật sự không phải là công việc của con người. Tôi thà đến công ty làm thêm giờ, tăng ca thì tăng ca thôi, bảo tôi giữ con nít thì chịu đấy…”
Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm, còn liếc trộm Tiêu Cận Ngôn, mong anh trả thêm tiền làm thêm giờ hay gì đó.
Nhưng mà Tiêu Cận Ngôn chỉ một tay ôm Viên Nguyệt, để cô gái nhỏ tựa vào trong ngực mình tiếp tục ngủ ngon, không có nói đến tiền làm thêm giờ gì cả, Trần Phán có chút nản lòng, nhìn Tô Cẩm Tinh với ánh mắt cầu xin.
Tô Cẩm Tinh hơi áy náy khi bị cô ấy nhìn như thế, nhưng khi nghĩ đến việc cô ấy tiết kiệm để làm gì, cô vẫn cứng lòng quay mặt đi và không nhìn cô ấy nữa.
Trần Phán vô cùng thất vọng, liên tục than thở: “Trời ạ, còn có thiên lý không chứ! Hai người quay lại với nhau hay là tôi đang làm mối chắp nối cho đôi tình nhân vậy chứ…”
Tô Cẩm Tinh nhàn nhã thở dài, nhưng cô không thể làm gì được.
Mặc dù phương pháp của Tiêu Cận Ngôn khá thâm độc, nhưng lại đơn giản, thô thiển và hiệu quả, Trần Phán muốn tiết kiệm tiền để đi tới biên cương, nhưng cô ấy không biết thứ đang chờ cô ấy chính là sinh ly tử biệt mà thôi.
Cô đã từng nếm trải cảm giác phải chia xa người mình yêu.
Loại đau đớn này không khác gì xé nát một mảnh máu thịt trên thân thể của chính mình, vết thương này cả đời không bao giờ có thể chữa lành được.
So với việc này, thà chấp nhận đau lòng vì bị trừ lương còn hơn.
“Tiểu Tinh Tinh, đừng quay đầu lại.”
Đột nhiên nghe thấy anh nói.
Tô Cẩm Tinh hiểu ý anh, khẽ “ừm” một tiếng: “Không quay lạ.”
"Hãy làm những gì em cho là đúng, chỉ cần không thẹn với lòng, tuyệt đối đừng quay lại.”
“…Được.”
Sau khi trở về nhà, ổn định bọn trẻ trong phòng dành cho trẻ em, Tô Cẩm Tinh quay trở lại phòng của cô và Tiêu Cận Ngôn.
Dường như anh vẫn đang bận giải quyết công việc trong phòng làm việc, cô bước đến cửa sổ và gọi cho bác sĩ Trần.
Ngày mai là ngày phẫu thuật của Tiểu Thần, cô muốn hỏi bác sĩ Trần xem có điều gì khác cần chú ý không.
Mấy ngày nay bác sĩ Trần không hề liên lạc lại với cô, trong lòng Tô Cẩm Tinh có chút không yên tâm, có thể là do cô đã từ chối nên đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta. Cô cũng muốn xin lỗi bác sĩ Trần.
Nhưng sau khi thực hiện nhiều cuộc gọi liên tiếp, điện thoại vẫn không được kết nối.
Bị chặn rồi ư?
Hay bác sĩ Trần đang làm một cuộc phẫu thuật và không tiện nghe điện thoại?
Dù thế nào thì bây giờ cô cũng không nên làm phiền người ta nữa.
Cô cất điện thoại, đi tắm rồi lăn ra ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Cô thức dậy vào rạng sáng ngày hôm sau, trong lòng như chứa chuyện gì đó và cô ngủ không sâu lắm, nhìn thoáng qua điện thoại trong tay, trên đó biểu thị sáu giờ sáng, vị trí bên cạnh đã trống trơn.
Chính xác mà nói, nó luôn trống rỗng.
Tấm trải giường phẳng phiu và không có dấu hiệu cho thấy có ai đã ngủ trên đó.
Tiêu Cận Ngôn cả đêm không ngủ ư?
Cô đứng dậy nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của Tiêu Cận Ngôn đâu.
Đang định xuống nhà xem thì điện thoại reo lên.
Là bác sĩ Trần.
Cô nghe máy: “Bác sĩ Trần…”
“Cô Tô, hôm qua cô có gọi điện cho tôi à? Xin lỗi tôi đang phẫu thuật nên không nhận được.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Không sao, không sao.”
“Hôm nay con gái cô phẫu thuật đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Có cần tôi qua không?”
"Không, không, không quấy rầy anh đâu, đều đã sắp xếp tốt rồi.”
“Bệnh viện nào? Tôi sẽ hỏi tình hình.”
Tô Cẩm Tinh báo tên bệnh viện.
Bác sĩ Trần nói: “Bệnh viện này quả thực là bệnh viện chữa bệnh gan tốt nhất thành phố H. Chờ một chút, tôi sẽ tới ngay.”
“Không cần…”
Còn chưa kịp nói thì điện thoại đã bị cúp máy.
Tô Cẩm Tinh hơi buồn bực, nếu bác sĩ Trần đến, cô nên giải thích thế nào với Tiêu Cận Ngôn đây?
Anh đã gặp bác sĩ Trần, trong chương trình kia, bác sĩ Trần cư xử khá thận thiện với cô, mà cả quá trình quay chương trình, Tiêu Cận Ngôn đều ở đó.
Quên đi, phẫu thuật của đứa trẻ là quan trọng nhất, cô không thể quan tâm nhiều như vậy.
Sau khi thay quần áo vội vàng, cô đến phòng trẻ em đồng đón Tiểu Thần, bác Lâm cũng tới, bác Lâm nói: “Cậu chủ sáng sớm đã đi ra ngoài rồi. Cậu ấy nhờ bác nói với cháu, cháu chỉ cần đưa đứa nhỏ tới bệnh viện và gặp nhau tại bệnh viện.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Được, vậy cháu đi đây bác Lâm.”
“Này, cháu còn chưa ăn sáng, ăn một chút rồi hẵng đi!”
“Không ạ, nên đến sớm chút thì tốt hơn.”
Việc sắp xếp phẫu thuật của bệnh viện nói chung dựa trên ưu tiên về thể lực, trẻ em và người già trước, sau đó mới đến hàng sau.
Tiểu Thần là người trẻ nhất và là người đầu tiên được phẫu thuật.
“Mẹ.” Dù sao vẫn là một đứa trẻ, Tiêu Trần sợ tới mức khóc lên: “Con sẽ không phải không ra ngoài được chứ?”
Tô Cẩm Tinh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ: “Không đâu, y thuật của bác sĩ rất cao, sau khi vào phải nghe lời bác sĩ, sau đó sẽ ngủ một giấc, khi tỉnh lại sẽ có thể nhìn thấy bố mẹ rồi.”
Nhắc đến bố, Tiểu Thần nhìn trái nhìn phải: “Tại sao bố vẫn chưa đến? Con sợ.”
“Chắc là bố có việc phải làm. Mẹ ở đây mà.”
“Nhưng con muốn gặp bố,” Tiểu Thần sụt sịt: “Con mới gặp bố vài ngày. Ngộ nhỡ con ngủ luôn không tỉnh dậy nữa thì sao, con muốn tạm biệt bố một tiếng.”
“Không đâu, con nhất định sẽ lớn lên khỏe mạnh mà.”
“Mẹ…”
“Hửm?”
“Chờ con đi ra, con có một bí mật muốn nói với mẹ.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười gật đầu: “Được rồi, mẹ sẽ đợi con nói với mẹ.”
Vừa nói xong, hai mắt Tiểu Thần đột nhiên sáng lên, chỉ vào cách đó không xa nói: “Bố! Là bố!”
Tô Cẩm Tinh quay lại và nhìn thấy “anh ta”.