Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 297: Tôi biết anh không phải là Tiên sinh



Xe chầm chậm đi lên con đường núi quanh co.

Khi độ cao tăng lên, nhiệt độ cũng từ từ giảm xuống.

Cuối cùng khi cả hai lên đến đỉnh núi, một cơn mưa nhẹ như sương mù bắt đầu rơi trên bầu trời.

Nói là mưa nhưng lại không làm ướt người, giống như những phân tử nước lơ lửng trong không khí sau đó dính vào người.

Anh dừng xe, chống xe rồi ôm cô xuống, nhẹ nhàng vô cùng.

Nhìn vết bàn tay đỏ tươi như máu trên quần áo của cô, anh thở dài: “Làm bẩn quần áo của em rồi.”

Tô Cẩm Tinh nhìn xuống, cởi chiếc áo khoác nhỏ của mình xuống rồi lật ngược nó lại và để lên tay trái của anh.

“Dù sao cũng đã bẩn rồi, có bẩn thêm nữa cũng không sao, anh không chịu đi bệnh viện thì cũng phải cầm máu.”

Anh cong khóe môi, ngoan ngoãn “ừm” một tiếng.

Tô Cẩm Tinh cầm tay anh, mở ra, lông mày liền nhăn lại.
Trên tay là một vết thương sâu dài, lúc nãy anh nắm chặt tay để lái xe nên khi cô vừa mở tay anh ra, máu tuôn ra như vòi phun.

Tô Cẩm Tinh nhanh chóng dùng áo quấn chặt vết thương, may mà áo khoác có hai ống tay làm dây để buộc chặt lại.

Tiêu Cận Ngôn nhìn đôi tay của mình giống như một cái đống lộn xộn, không khỏi dở khóc dở cười nói: “Cái này … hơi xấu.”

“Dù sao ở đây cũng không có ai, chỉ có mỗi em! Em cũng không chê anh xấu.”

“Thật sao?”

“Thật, không xấu chút nào.”

Anh gật đầu: “Được.”

“Nhưng ngày mai ngắm bình minh xong phải đến bệnh viện băng bó càng sớm càng tốt, lỡ đâu bị uốn ván thì phải chữa trị trong 24 giờ mới có hiệu quả.”

“CẩmTinh.”

“Ừm?”

“… Vài năm qua, em thế nào?”

Đôi mắt của Tô Cẩm Tinh tối sầm lại, nhưng nhiều hơn trong ánh mắt là vẻ thản nhiên: “Nói tốt không tốt, nói xấu không xấu, sau khi nghe tin tiên sinh chết, em nghĩ mình thật sự không thể sống nổi nữa, nhưng em còn có hai đứa nhỏ, còn có mẹ, em phải tiếp tục sống.”
Nghe tin Tiên sinh chết…

Tay của Tiêu Cận Ngôn hơi siết chặt: “Tiên sinh…”

“Tôi biết anh không phải là tiên sinh.”, Cô cười khổ: “Anh là Tiêu Cận Ngôn, tôi biết.”

“…”

“Tôi nghe thấy những gì anh vừa hỏi tôi.”

“Tôi rất biết ơn vì hôm nay anh đã đến cứu tôi, trước đây tiên sinh cũng cứu tôi như vậy, anh ấy rất giống anh bây giờ, một thân đồ đen, đội mũ bảo hiểm, đi xe máy đến núi Vân Đài.”

Khi nói về những điều này, cô dường như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Nhưng anh ấy sẽ không quay lại, anh ấy sẽ không bao giờ quay lại, những tháng ngày anh ấy bước vào cuộc đời tôi như một giấc mơ đẹp, giờ anh ấy đi rồi mà tôi cứ như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại, thật ra thì ông trời vẫn rất tốt với tôi, khi tôi sắp không chịu nổi nữa thì ông trời phái anh ấy đến bên tôi, cho tôi một giấc mơ đẹp nhất. Bây giờ anh ấy đã hoàn thành sứ mệnh nên phải rời đi, chỉ cần anh ấy vui vẻ thì tôi cũng không cảm thấy đau buồn nữa.”
Tiêu Cận Ngôn yên lặng lắng nghe, chậm rãi cởi mũ bảo hiểm, đặt tay ở trên xe máy.

Tô Cẩm Tinh nói: “Anh mới mua xe sao?"

“Ừm, sáng nay cửa hàng bán xe mới mở, anh đi mua.”

Nhớ tới việc sáng nay anh không gặp ai, Tô Cẩm Tinh đột nhiên nhớ tới rượu huyết hươu đêm qua.

“Tối hôm qua anh … ổn chứ?”

Anh hỏi ngược lại: “Có thể có chuyện gì chứ?"

"Bát canh kia… khụ khụ.” Tô Cẩm Tinh không tự nhiên cúi đầu xuống: “Tôi nghe bác Lâm nói mang cho anh rượu huyết hươu, nghe nói tác dụng… rất mạnh, anh đi ra ngoài… giải quyết sao?”

“Em muốn hỏi cái gì?”

“Tôi không có ý tứ dò hỏi chuyện riêng tư của anh, chỉ là tôi lo lắng cho anh.”

Tiêu Cận Ngôn mỉm cười: “Đúng là vì bát canh kia mà anh phải đi tắm nước lạnh, sau đó mới bị ngã.”

“… Thì ra là như vậy.”

“Thời tiết thay đổi, trời bắt đầu mưa là vết thương ở tay lại cảm thấy đau nhức, hơn nữa còn tắm nước lạnh nên có chút…” Anh vội vàng giải thích: “Nhưng bình thường thì không sao, anh không vô dụng như vậy, thời tiết hôm nay đẹp nên anh không sao, anh không không phải người tàn tật.”
Tô Cẩm Tinh không nói một lời, vươn tay kéo áo anh lên.

“Đây là cái gì?” Cô chỉ vào khuỷu tay đầy những vết xanh tím của anh, có chút kinh ngạc hỏi.

“… Đêm qua anh véo.”

“Đau sao?”

“Không phải.” Anh hơi cụp mắt xuống, cẩn thận nhìn phản ứng của cô: “Món canh đó thật sự hơi mạnh, anh sợ không kiềm chế được, mỗi lần máu nóng trào lên, anh lại véo một cái, đau đớn có thể khiến những xúc động kia không còn nữa."

Tô Cẩm Tinh hít vào một hơi khí lạnh: “Anh… đây là cách anh kiềm chế bản thân sao?”

“… Ừm.” Anh gật đầu cười: “Phương pháp này khá hiệu quả.”

“Vậy thì tối hôm qua anh đi sớm như vậy là để đi đâu?”

“Đi gặp bác sĩ tâm lý, trạng thái tinh thần gần đây của anh không được tốt lắm, mất ngủ nghiêm trọng, nhưng đêm qua anh đã có thể ngủ thiếp đi mà không cần đến thuốc ngủ, thậm chí anh còn nằm mơ…”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Mơ thấy cái gì?"

Tiêu Cận Ngôn nghiêm nghị nói: “Mơ thấy đỉnh núi Vân Đài." Anh tiếp tục: "Thật kỳ diệu, anh chưa từng tới đây nhưng phong cảnh ở đây giống hệt như trong giấc mơ của anh… ”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv